Thứ Năm, 23 tháng 5, 2019

THỜI TRAI TRẺ CHÚNG TÔI


Thăമ mộ Bà Phan Thị Tâm

Mộ Bà Nội

Đi Chùa Vĩnh Nghiêm


Mồng 2 Tết Kỹ Sữu , sau khi cúng cơm Ông Bà , cả nhà cùng đi Chùa Vĩnh Nghiêm trứoc Lễ Phật sau thắp hương Trên Tháp , Hủ Cốt Bà Ngoại vẫn lưu giữ hơn 20 năm nay





Nữ hoàng sân khấu Thanh Nga - Kỳ 6: Dự cảm về sự ra đi
25/11/2008 0:24
Thanh Nga thích mặc áo tuồng màu đỏ -Ảnh do gia đình cung cấp
Trước lúc án mạng xảy ra, ngôi nhà riêng của Thanh Nga bị rải những lá thư nặc danh, tờ rơi... lời lẽ hăm dọa khiến những ngày tháng cuối đời, bà luôn phấp phỏng những nỗi sợ hãi, lo lắng. Tâm hồn đa cảm của Thanh Nga không ít lần dự cảm về sự ra đi của chính mình...
Mời nghe đọc bài
Lá thư nặc danh
Trong gia đình nghệ sĩ Thanh Nga, bà Lư Ánh Mai là con thứ 9, trong nhà hay gọi là cô Chín. Bà hồi tưởng lại rằng nếu nói giai đoạn nào nghệ sĩ Thanh Nga cảm thấy hạnh phúc và phát triển rực rỡ nhất trong sự nghiệp thì đó phải là sau năm 1975. Thế nhưng, lúc đó tình hình đất nước thời hậu chiến cũng còn nhiều diễn biến phức tạp khiến Thanh Nga có những nỗi phấp phỏng bất an.
Sự kiện đầu tiên là năm 1975, khi Thanh Nga đang hát trên sân khấu rạp Lux B (đường Nguyễn Văn Cừ, TP.HCM ngày nay) thì rạp bị ném lựu đạn. Có nhiều khán giả và người trong đoàn bị thiệt mạng, trong đó nghệ sĩ Thanh Nga cũng trúng thương bởi miểng lựu đạn. Tuy thoát chết nhưng cái miểng lựu đạn ấy vĩnh viễn theo Thanh Nga đến tận ngày mất vì nó quá gần phổi, bác sĩ không thể mổ lấy ra.
Đến năm 1977, dư luận lại bị chấn động bởi vụ án bắt cóc con trai Toro của nghệ sĩ Kim Cương. Toro lúc đó 5 tuổi. Khi gia đình nghệ sĩ Kim Cương giao nộp cho bọn bắt cóc 20 lượng vàng thì Toro mới được thả trước nhà thờ Đức Bà. Vụ án gây hoang mang bởi khả năng bọn bắt cóc sẽ nhắm vào con cái của những người nổi tiếng. Sinh thời, nghệ sĩ Thanh Nga rất thương cậu con trai Cúc Cu. Bà làm mẹ năm 33 tuổi, theo những người trong gia đình thì tuổi ấy là hơi trễ, nên bà càng cưng con đặc biệt. Thương con nhiều, bà không thể không để tâm những mối hiểm nguy có thể xảy ra với con.
Nghệ sĩ Thanh Nga -Ảnh do gia đình cung cấp
Nhưng nghiêm trọng nhất là trong thời gian này, Thanh Nga có những vai diễn có sức tác động mạnh mẽ đến quần chúng như vai Trưng Trắc chống giặc Đông Hán trong vở Tiếng trống Mê Linh, Thái hậu Dương Vân Nga chống giặc Tống trong vở Thái hậu Dương Vân Nga.
Đó đều là những vai diễn thành công vang dội, khơi gợi truyền thống yêu nước và tinh thần chống giặc ngoại xâm mạnh mẽ trong lòng công chúng. Bởi sự ảnh hưởng đó, trước nhà bà bắt đầu xuất hiện những thư nặc danh, những tờ rơi với lời lẽ đe dọa rằng nếu không dừng ngay vai Thái hậu Dương Vân Nga thì đừng có trách. Bà báo cáo chuyện này lên cơ quan chức năng. Đã có một cuộc họp nghiêm túc để xem xét vụ việc này. Nhưng cuối cùng, Thanh Nga vẫn giữ vai diễn.
Nghệ sĩ Hữu Châu nhớ lại: “Lúc đó nói cô tôi không sợ thì không phải. Cô tôi rất sợ. Nhưng diễn thì... vẫn cứ diễn”. Và cũng chính vì những tình tiết ấy mà rất lâu, rất lâu sau này vụ án Thanh Nga vẫn bao trùm quanh nó một màn sương mù bí ẩn của một nghi án ám sát.
Những linh cảm về cái chết
Hằng đêm, khi rời ánh đèn sân khấu trở về đời thường, lo lắng bất an với những mối đe dọa, Thanh Nga tìm đến với niềm tin tâm linh. Một tháng trước khi bị sát hại, trước mỗi đêm hát lúc nào bà cũng lần tràng hạt, tụng kinh niệm đức Phật Bà Quan Âm. Trong một tháng ấy, người nhà nhiều lần nghe bà nói nửa đùa nửa thật về cái chết. Bà nói nếu bà chết thì đừng cắt tóc.
Bà cũng thích một chiếc áo tuồng màu đỏ. Bà muốn khi bà chết sẽ được liệm bằng chiếc áo đỏ đó. Thật trùng hợp là đêm xảy ra án mạng, nhà nghệ sĩ Thanh Nga bị phong tỏa hiện trường, người nhà không thể lấy quần áo nên liệm bà bằng chính chiếc áo đỏ diễn tuồng đêm đó.
Thanh Nga cũng tính chuyện gửi gắm đứa con trai Cúc Cu cho người nhà. Bà có nỗi lo lắng quá mức rằng con trai mình sẽ không được cưu mang và thương yêu. Nghệ sĩ Hữu Châu kể, khi bà bầu Thơ nghe tin báo về vụ sát hại, chạy vào bệnh viện tìm con thì xác Thanh Nga vẫn còn mở mắt. Đến khi bà bầu Thơ đến bên nói: “Con hãy yên tâm, má sẽ lo cho thằng Cúc Cu”, nói xong vuốt mắt thì đôi mắt của Thanh Nga mới chịu khép lại.
Lúc đó nói cô tôi không sợ thì không phải. Cô tôi rất sợ. Nhưng diễn thì vẫn cứ diễn. - Nghệ sĩ Hữu Châu
Đêm 26.11.1978, đêm định mệnh, trong bữa ăn trước suất diễn vở Thái hậu Dương Vân Nga ở rạp Cao Đồng Hưng, Thanh Nga còn “nói chơi” với em gái Lư Ánh Mai: “Nếu chị chết, Chín phải xức dầu thơm cho chị. Chín phải làm mặt cho chị, đừng để chị xấu”. Tan diễn, trên đường về bị một chiếc xe hơi đằng đẵng bám theo khiến gia đình Thanh Nga cảm thấy lo lắng. Nhưng điều họ không ngờ là bọn bắt cóc là những kẻ đi xe Honda 67 bám theo họ đến trước cổng nhà. Nỗi lo âu bủa vây gia đình Thanh Nga trong một thời gian dài đã kết thúc bằng những tiếng súng chát chúa của bọn bắt cóc cướp đi sinh mạng của người nữ nghệ sĩ tài danh mệnh bạc.
Cuộc đời Thanh Nga bị cướp đi ở tuổi 36, khi bà đang ở đỉnh cao của vinh quang, của sự nghiệp, trong niềm tiếc thương một bông hoa tài sắc vẹn toàn trên sân khấu. Nhưng, những hồi ức và giai thoại đẹp đẽ về Thanh Nga vẫn sống mãi trong lòng khán giả. Điều đó đã 30 năm rồi vẫn chưa hề phai nhạt. Nhiều sân khấu có bàn thờ Thanh Nga. Và có nhiều nghệ sĩ hậu bối như NSƯT Hồng Vân, ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng... - những “người dưng nước lã”, vẫn lập bàn thờ Thanh Nga trong nhà. Với bà, họ dành một sự ngưỡng mộ, yêu mến khác biệt, và lòng thành kính đó đến mức chuyển hóa thành đời sống tâm linh. (Còn tiếp)
Quang Thi
Kỳ 5: Cô Ba kẹo kéo Kỳ 4: Những phút cuối của một tài hoaKỳ 3: Người chụp ảnh Sơn nữ Phà Ca trong áo quan Kỳ 2: Lời khai của "người bảo vệ"Kỳ 1: Thanh Nga - cành hoa trắng mộnghttp://www.thanhnien.com.vn/News/Pages/200848/20081125002443.aspx

ảnh cưói Luyện Công Hưng





Ảnh Cưới cháu Luyện Công Hưng và Thanh Thuỷ .
Ngày 4/1/2009 nhằm ngày 9 tháng chạp năm Mậu Tí

Đờn ca tài tử trong không gian văn hóa Nam bộ


Đờn ca tài tử trong không gian văn hóa Nam bộ

Cứ mỗi dịp Xuân về, lòng tôi lại bâng khuâng nhớ đến cái Tết cổ truyền rộn ràng tại làng quê Vĩnh Kim thân thương của mình hơn nửa thế kỷ trước đây, với bao nhiêu lễ nghi tập tục được mọi người trân trọng gìn giữ từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Ấn tượng sâu sắc nhứt đối với tôi trong ba ngày Tết chính là vào mùng Hai, một ngày hết sức quan trọng của đại gia đình chúng tôi. Tất cả mọi người trong dòng họ tụ tập tại nhà người cậu thứ Tư, cũng là nhà hương hỏa thờ cúng ông bà, để vừa vui Xuân vừa dự buổi hòa nhạc theo phong cách đờn ca tài tử miền Nam. Đặc biệt ngày hôm đó không chỉ bà con lối xóm mà cả người mộ điệu ở các làng lân cận cũng đều tụ tập tới đây rất đông để thưởng thức âm nhạc.

Gia đình tôi vốn có truyền thống về đờn ca tài tử ở Tiền Giang. Ngày xưa người đứng đầu một nhóm đờn ca tài tử gọi là “chủ soái”, theo cách gọi của những người trong giới. Ở làng Vĩnh Kim, ông nội tôi là Trần Quang Diệm được xem là một chủ soái, được giới đờn ca tài tử nhắc đến nhờ tiếng đờn tỳ bà đặc biệt và nhiều sáng tác của ông dành cho loại đờn này. Đến đời cha tôi - ông Trần Quang Triều - cũng là một người đờn tài tử danh tiếng của làng với tiếng đờn kìm gân guốc hay tiếng độc huyền nỉ non. Cha tôi còn chế ra cách lên dây đờn kìm rất đặc biệt mà ông đặt tên là dây “Tố lan” dùng để đờn hai bản Văn thiên tường và Tứ đại oán. Ở làng Đông Hòa (Mỹ Tho) thì có ông ngoại tôi là Nguyễn Tri Túc rất say mê âm nhạc và chuyên về đờn kìm, đờn cò. Cả ba người con trai của ông, cậu Tư Lạc, cậu Năm Khương và cậu Mười Ân đều sành đờn ca tài tử và tiếng đờn của người nào cũng rất điêu luyện.

Lứa con cháu như chúng tôi được hòa đờn với những người thầy và các bậc trưởng thượng thì rất tự hào. Đây là dịp để học hỏi thêm, mỗi người trong khi đờn vẫn lắng nghe người khác, giữ đúng nhịp, đôi khi có những câu chuyền từ câu cuối lớp nầy qua câu đầu lớp khác, lại có những lúc im lắng để cho một hai nhạc cụ độc tấu hay song tấu rồi sau đó cùng hòa tấu mà mỗi lần hòa với nhau đều có sự sáng tạo bất ngờ.

Buổi “khai đờn” long trọng vào ngày mùng Hai Tết hàng năm - tựa như văn nhân “khai bút” hay nhà nông “khai canh” - chính là một nét đẹp truyền thống mang đậm tính văn hóa dân tộc, mà tiếc thay nhiều năm nay do hoàn cảnh mỗi người một phương nên không còn duy trì được nữa.

Vài nét về đờn ca tài tử

Đờn ca tài tử hình thành vào cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX ở Nam bộ. Các nhạc sĩ, nhạc quan của triều Nguyễn theo phong trào Cần Vương vào Nam đã đem theo truyền thống Ca Huế. Trên đường đi họ dừng chân ở Quảng Bình, Quảng Trị, Quảng Nam, từ đó tiếng đờn giọng ca xứ Huế mang thêm chút hương vị xứ Quảng. Nhưng khi vào đến miền Nam thì tiếng đờn miền Trung đã thay đổi rất nhiều, thậm chí một số bài bản tuy mang cùng tên mà nét nhạc đã khác xa. Bản chất phóng khoáng của con người và nếp sống tại miền Nam khiến cho các bài bản không còn y khuôn bản gốc ngày xưa. Người đờn người ca không muốn giữ nguyên xi như thầy đã dạy mà luôn có đôi nét thêm thắt, thay đổi, tô điểm, đưa một chút ta hòa vào trong chúng ta khiến những bài bản đậm đà thấm thía hơn. Mặt khác, do lòng luôn luôn thương nhớ cội nguồn nên các điệu các hơi của đờn ca tài tử đều phảng phất nỗi buồn và được người mộ điệu ưa thích.

Có người cho rằng chữ “tài tử” có nghĩa là không chuyên nghiệp, không phải nhà nghề. Nhưng thật ra ý nghĩa chữ “tài tử” ở đây là “người có tài” như trong câu dập dìu tài tử giai nhân (Kiều). Ngoài ra, “tài tử” còn ám chỉ việc không lấy đó làm nghề, không dùng tiếng đờn giọng hát làm kế sinh nhai mà chỉ để giải trí, để gởi gắm tâm sự riêng, hay cùng với bạn đồng điệu hòa đờn cho người mộ điệu thưởng thức.

Nhưng không phải vì vậy mà những người đờn ca tài tử có trình độ nghệ thuật thấp. Ngược lại họ thường tập luyện rất công phu, phải theo thầy học từ chữ nhấn, chữ chuyền, phải rao sao cho mùi, sắp chữ sao cho đẹp và tạo cho mình một phong cách riêng. Vì vậy muốn trở thành một người đờn ca tài tử đúng nghĩa phải trải qua một thời gian luyện tập khá công phu.

Dàn nhạc tài tử sử dụng đờn kìm và đờn tranh, thường thì lựa tiếng thổ hòa với tiếng kim, mà nếu có thêm cây đờn cò thì càng hay. Có thể thêm đờn độc huyền, đờn tỳ bà, đờn tam. Ống sáo, ống tiêu thường dùng trong các bài buồn như Tứ đại oán hay Văn thiên tường. Và đặc biệt là song lang (có nghĩa là hai thanh tre già) dùng để gõ vào nhau khi câu nhạc đến nhịp quan trọng.

Đờn tài tử mở đầu với những câu “rao” để thử dây đồng thời thử đờn, giống như kỵ mã trước khi cưỡi ngựa ngồi ướm thử xem yên cương có đặt đúng chỗ và con ngựa có nổi chứng gì không. Câu rao của mỗi người hoàn toàn theo ngẫu hứng nên có thể đờn một cách khác nhau, chỉ cần theo đúng điệu thức đã chọn lựa. Sau đó mới lần lần đưa người nghe đi vào điệu thức, giống như hướng dẫn viên đưa du khách từng bước đi vào ngắm một căn nhà đẹp hay một khu vườn nhiều kỳ hoa dị thảo.

Về bài bản thì đờn ca tài tử có rất nhiều, nhưng đại đa số các “thầy đờn” đều cho rằng có 20 bài tổ gồm 6 Bắc (Tây thi, Cổ bản, Lưu thủy trường, Phú lục chấn, Bình bán chấn, Xuân tình chấn hay Xuân tình điểu ngữ), 3 Nam (Nam xuân, Nam ai, Nam đảo hay Đảo ngũ cung), 4 Oán (Tứ đại oán, Phụng cầu, Giang nam, Phụng hoàng), 7 bài lớn (Xàng xê, Ngũ đối thượng, Ngũ đối hạ, Long đăng, Long ngâm, Tiểu khúc, Vạn giá).

Đờn tài tử có khi đờn một mình như độc tấu đờn kìm hay đờn tranh. Khi hòa đờn, nếu chỉ có hai nhạc cụ thì thông thường là đờn tranh hòa với đờn kìm hoặc đờn cò. Nếu ba cây hòa chung (tam tấu) gồm đờn tranh, đờn kìm và đờn cò. Năm cây - gọi là ngũ tuyệt - gồm đờn tranh, kìm, cò, độc huyền và tỳ bà. Thỉnh thoảng lại có ống sáo hay ống tiêu cùng hòa và về sau có thêm ghi-ta phiếm lõm. Hiếm khi hòa đờn mà không có ca, vì vậy người ca đóng vai trò rất quan trọng.

Điểm độc đáo của cách hòa đờn trong ca tài tử là áp dụng nguyên tắc học chân phương, đờn hoa lá ngang qua lăng kính của dịch học, phù hợp với quy luật biến dịch trong vũ trụ.

Con người và sự vật luôn luôn thay đổi không ngừng, mỗi giây phút trôi qua trong cơ thể chúng ta có hằng trăm ngàn tế bào cũ chết đi và cũng chừng đó tế bào mới được sản sinh. Tuy nhiên sự thay đổi đó không làm chúng ta biến dạng bởi bên trong vẫn tồn tại những yếu tố căn bản không thay đổi, nghĩa là có biến dịch mà cũng có bất dịch. Cũng vậy, trong đờn tài tử thì nét nhạc, chữ nhấn, chữ chuyền của mỗi câu trong bài bản có thể thay đổi tùy trường phái hay người đờn nhưng lòng bản thì không thể thay đổi. Nhờ vậy, dầu cho người đờn có thêm chữ chuyền, có đổi nhịp nội ra nhịp ngoại, người nghe vẫn nhận ra bản đờn.

Ngoài biến dịch và bất dịch còn có quy luật giao dịch. Trong cuộc sống khi có sự gặp gỡ của hai yếu tố thì các yếu tố đó phải thay đổi để không trở thành xung đột. Khi hòa đờn cũng vậy, nếu tỳ bà hòa với đờn kìm, do hai tiếng đờn có màu âm gần giống nhau nên thông thường đờn kìm đờn nhịp nội trong khi tỳ bà đờn nhịp ngoại: sự thay đổi này chính là tinh thần giao dịch để có được sự hòa hợp.

Khi hòa đờn, người đờn tranh thường dùng những chữ đặc biệt như chữ “Á” (ngón tay cái của bàn tay mặt kéo rải dài từ dây đờn giọng cao xuống dây đờn giọng thấp), trong khi đó tiếng đờn kìm khảy chững chạc, nghiêm trang, chậm rãi, còn đờn cò thì dùng nhiều chữ vuốt. Ba cách đờn thay đổi để không bị đồng điệu, phối hợp môt cách nhuần nhuyễn, không bị trùng lắp và không làm biến dạng nhau, hoàn toàn đúng với quan điểm giao dịch.

Rõ ràng phong cách đờn ca tài tử rất phù hợp với triết lý dân gian của người Việt Nam chúng ta.

Đờn ca tài tử trong “Không gian văn hóa Nam bộ”

Trải qua nhiều biến chuyển, đến nay đờn ca tài tử vẫn giữ được phần nào bản sắc dân tộc, không bị bên ngoài tác động làm mất đi cái hay của nó. Do rất “nặng tình” với đờn ca tài tử nên - như nhiều người yêu âm nhạc khác tại miền Nam - từ lâu tôi đã ước mong bộ môn này được đứng vào hàng ngũ các di sản phi vật thể của nhân loại.

Tuy nhiên cho đến nay điều này vẫn chưa thể thực hiện được, vì nhiều lý do. Trước tiên, tuy cho rằng đờn ca tài tử đã ra đời từ thế kỷ XIX hoặc trước đó, nhưng trên thực tế chúng ta chưa có nhiều sử liệu hay hiện vật chứng minh một cách chính xác và cụ thể. Ngoài ra, về mặt ngôn ngữ âm nhạc, thang âm, điệu thức, tiết tấu thì bộ môn này tuy có một số nét đặc thù nhưng chưa có được bề sâu nghệ thuật đặc sắc như yêu cầu đặt ra. Hơn nữa, tuy không còn thông dụng như xưa nhưng đờn ca tài tử vẫn chưa đứng trước nguy cơ tàn lụi, khá nhiều địa phương trên cả nước đều có thành lập các câu lạc bộ, cũng như các liên hoan ca nhạc tài tử vẫn liên tục được tổ chức.

Tóm lại, nếu so sánh với hồ sơ các bộ môn nghệ thuật truyền thống trong nước đã và đang được thiết lập để trình UNESCO như Nhạc cung đình, Cồng chiêng Tây nguyên, Ca tru … thì Đờn ca tài tử còn nhiều mặt chưa đạt được những điều kiện tất yếu minh chứng đầy đủ về giá trị lịch sử lẫn nghệ thuật. Vì thế, nếu chúng ta cứ nhứt quyết lập hồ sơ ứng cử thì coi như cầm chắc thất bại.

Tuy vậy, mặc dầu bản thân đờn ca tài tử chưa đủ tầm cỡ, nhưng nếu xếp bộ môn này vào trong một “Không gian văn hóa Nam bộ” bao gồm cả nhạc lễ (xuất xứ từ nhạc lễ cung đình giản dị hóa thành dàn nhạc ngũ âm), hát ru, các điệu hò, điệu lý, rổi bóng và cả những trò chơi dân gian phong phú, tất cả được xem như một di sản đáng quý của cha ông chúng ta để lại từ thời kỳ đầu khai hoang lập nghiệp ở miền Nam, thì hồ sơ này sẽ có thêm bề dày của lịch sử và chiều sâu của nghệ thuật, nhiều khả năng được UNESCO đồng ý xét công nhận giá trị.

Theo dự kiến, chúng ta sẽ lần lượt hình thành hồ sơ ca trù trình cho UNESCO vào năm 2007, đến năm 2009 là quan họ và năm 2011 cho múa rối nước. Chúng tôi mong mỏi các cơ quan chức năng sẽ lưu tâm đến việc nghiên cứu thành lập hồ sơ “Không gian văn hóa Nam bộ” vào năm 2013, như thế đờn ca tài tử và nhạc lễ sẽ có cơ hội được tôn vinh cho thế giới biết đến rộng rãi. Từ đó có thể kích thích giới trẻ trong nước tìm đến với bộ môn đờn ca tài tử truyền thống, nắm được tinh hoa trong nghệ thuật cổ truyền và sáng tạo những nhạc phẩm mới để làm cho di sản âm nhạc tài tử được phong phú hơn xưa.
------------------------------------------------------------
GSTS Trần Văn Khê


Xác lập lại vĩ tuyến 17 thì sẽ có bao nhiêu cháu dư luận viên cuồng hồ chạy vào miền nam

Xác lập lại vĩ tuyến 17 thì sẽ có bao nhiêu cháu dư luận viên cuồng hồ chạy vào miền nam

Kich bản Cải lương : BIẾT ĐÂU NGUỒN CỘI

Kich bản Cải lương : BIẾT ĐÂU NGUỒN CỘI Tác giả : PhẠm ThaNH tÒNG SƠ LUỢC TUYỆN : Thành phố xuất hiện một ngôi sao Ca Nhạc Điền An được mọi người hâm mộ . Điền An có nhiều Fan hâm mộ không chỉ vì Điền An hát hay vũ đạo đẹp ngoại hình gợi cảm mà còn vì Điền An là một Ca sỉ hết lòng trong công tác Xã hội - Từ thiện Đường đời không luôn bằng phẳng . Điền An bị một scandal về Giới tính , báo chí phanh phui mất sự nghiệp . Tiếp nối là một cú sốc về lai lịch bản thân . Điền An là con cô gái trẻ tên Băng Tâm , vừa tốt nghiệp Phổ thông Trung học bị Cha Dượng cư?ng hiếp mang thai . Sinh xong Băng Tâm tự thiêu bên bờ suối giữa rừng vì không chịu nổi sự nhục nhả . Đứa bé sơ sinh được Sư Cụ Điền Long cứu đưa về chùa thành chú điệu Điền An . Một hôm Điền An ra thị xã bị bắt cóc về Thành Phố được ngưới hát rong tên Hoàng Cầm mang về nuôi và dạy Âm nhạc rồi trở thành Ca Sỉ Điền An Lai lịch Điền An hé mở từ những di vật của Băng Tâm được cất giữ trong Chùa nơi Điền An sống từ lúc còn sơ sinh , có bức thư tuyệt mệnh của Băng Tâm gửi cho Mẹ ruột là Bà Băng Châu nói rỏ lý do bỏ nhà đi. Oan trái thay ! Hoàng Cầm , người hát rong là người đã cưởng hiếp Băng Tâm là cha ruột Điền An Nhiều cú sốc dồn dập : Scandal về giới tính - Mất sự nghiệp - Lai lịch bản thân - đến Tang Cha Điền An ngã quỵ , ngao ngán cuộc đời lợi danh như bóng mây , Điền An rời bỏ Thành phố , về Chùa xưa nơi một thuở sống an lành làm chú điệu thời ấu nhi rồi quyết định thí phát xuất gia Nhưng rồi Sư Cụ Điền Long khai mở : " Tu không phải lìa bỏ Thế giói ta đang sống " Điền An trở về Sân khấu Ca nhạc , về với cuộc đời , lập một nhà nuôi trẻ mồ côi làm Từ Thiện theo Hạnh nguyện Cứu khổ độ sinh Cuộc đời mãi là môi trường , là bệ phóng từ đó con người tu hoc và thăng hoa lên những tầm cao Trí Tuệ . ****************************************************************** Nhân vật Điền An : Ca sỉ Hoàng Cầm :Người hát rong (Cha Điền An) Mạnh Đạt :Ca sỉ (Bạn Điền An) Điền Long : Sư Cụ Trụ trì Điền Sơn : Tu sỉ trẻ Tí :Em nuôi Điền An Tiều :Đầu bếp Lệ Phi :Cán bộVăn hoá-Đào tạo Ca sỉ Thắng Xuân :Ca sỉ Băng Châu :Vợ Hoàng Cầm (Bà Ngoại Điền An) Dì Hai :Người giúp việc Na :Em nuôi Điền An , hoc sinh Trung học Diệu Nhân : Phật tử công quả ở Chùa Băng Tâm :Vai ẩn - (tiếng ca hậu đài) Điền Sơn :lúc còn nhỏ Điền An : ….nt… Tí : …….nt … Na : ……nt…. Màn I Cãnh 1 :Cảnh sân chùa Bày trí u nhả - thiên nhiên , Vài cội mai già - 1 ao sen - vài khoum trúc Điền Sơn nhỏ (ra tay xách thùng tưới ) Ca Bắc sơn trà Hoa sen nở hương thơm thanh khiết Loang toả dìu dịu khắp am tranh Nước ao sen múc lên mỗi ngày Vào sân chùa tưới kiểng tưới hoa Chân sáo bước vui Niệm thầm lâm râm A di Đà Phật An lành tuổi thơ Diệu nhân : (ra ,vổ tay ) Điền sơn hát hay quá ! Điền sơn :A di Đà Phật , con chào cô Diệu Nhân Diệu nhân :A di Đà Phật , chào chú Điền Sơn ,cô ngồi dưới nhà trù ,chờ Thầy cho gọi sai việc.Chờ mãi không thấy Điền Sơn xuống gọi , nghe tiếng hát cô mới ra nay tìm Điền Sơn. Điền Sơn :Xin lổi cô Diệu Nhân con quên , tối qua Thầy có dặn hôm nay không có việc gì ,Cô và con chỉ làm việc như mọi hôm Diệu Nhân :Vậy à , Sao Điền Sơn không bưng trà lên mời Thầy , khai trà vẫn còn dưới trai phòng ,nguội hết Điền Sơn :Thưa cô Thầy đi rồi nên con không trà mang trà lên mời Thầy Diệu Nhân : Thầy đi đâu ? Điền Sơn : Thầy không nói nhưng con đoán Thầy lên rừng Mai Diệu Nhân : A ,chắc vậy ! Thôi Điền Sơn tưới cây tiếp đi , cô vào mang cho Điền Sơn ít khoai luột ăn điểm tâm Điền Sơn :Dạ ! ( tiếp tục tưới cây ) Diệu Nhân : ( ra , tay bưng đĩa khoai luột ) Xong cả chua Điền Sơn ? Điền Sơn : Dạ con tưới xong cả rồi Cô Diệu Nhân : Vậy đến đây khoai mới luộc còn nóng hổi thơm lừng Điền Sơn : Dạ ! cám ơn cô , (lấy khoai ) Ôi! nóng quá !,Cô lên sườn đồi cuốc khoai về hả cô ? Diệu Nhân : Đâu có ,khoai của Thầy trò mình trồng chua đủ ba tháng còn non ,khoai nầy là của Bà Hai Phật tử mang biếu chùa một thúng nay chiều qua Điền sơn : Vậy hả cô , Cô Diệu Nhân ơi ,nhà cô ở ngoài thị xã có nhiều Chùa , Thiền viện , Niệm Phật đường sao cô không đến công quả ngoài đó cho gần nhà mà vô tuốt trong nầy chi cho xa nhà. Diệu Nhân : Ngoài thị xã tiện đường xe đi lại có nhiều Phật tử đến công quả rồi còn ở trong nầy Điền Sơn còn nhỏ không thể đãm đương việc nấu nướng bếp núc ,nên cô vào đây Diệu Nhân : Cô tốt quá hà,à sao lâu lắm rồi con không thấy cô về thăm nha , Bộ cô không nhớ nhà sao ? Diệu Nhân : nhớ chứ ,nhưng cô về nhà không ai lu?c khoai nấu c?m gi?t giủ cho Điền Sơn nên cô không về Điền Sơn :Bộ cô thương Điền Sơn lắm hả cô ? Diệu Nhân : Ừ ! (nhìn ra bên ngoài ) Y Thầy về kìa Điền Sơn , mà hình như Thầy bồng em bé ! Điền Long : (ra ,vai quảy gốc mai , tay bế em bé , có xách một túi du lịch nhỏ ) Diệu Nhân , con bế em bé Thầy đặt gốc mai xuống Diệu Nhân : Dạ ( bế em bé ) Cháu bé nầy ? …. Điền Long : ( đặt gốc mai xuống ) Điền Sơn :A di Đà Phật , em bé .. Thầy có em bé ! Thầy ơi ! em bé ở đâu ra vậy Thầy ? Diệu Nhân :Thưa Thầy , cháu bé nầy…… là…. Điền Long : Các con bình tỉnh , cho Thầy xin tách trà ,Thầy khát quá ! Điền Sơn :Dạ , để con vào trong lấy trà mời Thầy dùng (vo , vài giây sau trở ra với tách trà ) Dạ ! mời Thầy dùng trà . Diệu Nhân : Điền Sơn , Con bế em bé , cô vào trong pha cho em bình sửa Điền Long :Điền Sơn còn nhỏ ,bế em bé không được đâu,để Thầy bế em bế Điền Sơn :Được mà Thầy,Thầy cho con bế em bé đi Thầy, con không làm em bé té đâu Diệu Nhân : Vậy thì đưa hai tay ra ,vậy đó , đừng ôm em chặt quá (vô) Điền Sơn :Thầy ơi ! em bé nhìn con em bé cười , em bé đẹp quá ! em bé dể thương quá ! Em bé là con trai hay con gái vậy Thầy ? Điền Long :Em bé khóc to lắm chắc là con trai Diệu Nhân : (ra với bình sửa) Trao em bé cho cô , em bé bú sửa nhé !... Điền Sơn :Thầy ơi ! Thầy tìm ở đâu ra em bé đẹp vậy Thầy? Diệu Nhâ : Em bé mà con tưởng là …..Ai mà tìm được em bé .Hừ….. Điền Long : Thôi để Thầy kể các con nghe Sáng nay sau giờ tỉnh toạ Thầy nai nịt gọn gàng , lặng lẻ rời Thiền đường nhẹ bước lên rừng ….. Ca Cổ bản Mai…..theo lối mòn lên sơn thượng , Khi đó ánh sao mai , còn lấp lánh trên trời Hơi sương rừng thắm lạnh áo cà sa Thầy loanh quanh men theo đường khe hẹp Qua sườn núi bên kia , tìm những cội mai già Khi mặt trời tỏ rạng phương Đông . Thầy gặp cả một rừng mai Toàn những cội mai già trăm năm tuyệt đẹp Thầy chọn bứng gốc mai kia , Quảy lên vai xuống núi về chùa Khi đến con suối nhỏ dẫn xuống thôn, Thầy dừng chân bên đường nghỉ mệt Bổng nghe tiếng khóc trẻ thơ Ngạc nhiên Thầy dáo dác đi tìm ,thì gặp đứa trẻ nầy đây ( Nói luôn ) :Tội nghiệp thằng bé khóc đến khản giọng ,Thầy bế nó lên vổ về một lúc nó mới nín . Rồi chợt Thầy nghe thấy mùi khen khét , cách đứa bé không xa là nhục thân của một người chết cháy ! Diệu Nhân : A di Đà Phật ! là nhục thân của m?t người ch?t cháy ! ?i?n Long : Th?y ??đoán đó chắc là Mẹ của đứa bé , đứa bé cần chăm sóc trước nên Thầy nhanh chân về chùa . Còn nhục thân người chết cháy Thầy sẽ trở lại rừng mai lo liệu sau. À ! Diệu Nhân , con xem trong túi du lịch có những gì ? Vội quá Thầy chưa xem qua Diệu Nhân : Điền Sơn , bế em bé dùm cô ?i?n Long : Dạ ( bế bé ) Diệu Nhân ( mở túi du l ?ch ) Thưa Thầy có một số vật dụng quần áo tả lót cho em bé và một chiếc ví tay ( mở ví tay ) Có hai bức thư , một sợi dây chuyền , mặt day chuyền có hai chử BT , trình Thầy xem , ?i?n Long :Con bóc thư ra xem , may ra ta biết được một vài thông tin của người bạc mệnh Diệu Nhân :(bóc thư , đọc ) Kính gởi ân nhân , Đứa bé nay nếu có phước sẽ gặp được ân nhân cứu mạng . Cúi xin ân nhân mở lượng từ bi hoạn dưởng đứa trẻ nên người , nếu được tái sinh nguyện sẽ làm tôi tớ cho ân nhân để đáp đền ơn sâu nghĩa nặng Ký tên :Băng Tâm ?i?n Long : Đứa bé nầy ắt có duyên với cửa Phật Diệu Nhân :Dạ còn đây là bức thư thứ hai , con đã đọc trình Thầy xem (trao thư ) ?i?n Long :(Đọc thư , im lặng vài giây ) Ôi thương …….. Ca Phụng hoàng (12 câu) Thay ……. Kiếp nhân sinh , nhiều lụy phiền đau khổ Mãi trôi lăn trong vòng sinh tử Muôn vạn nẻo luân hồi , mãi tiếp nối khôn nguôi Bởi vô minh …. Chấp ngã mà không thấu lẽ vô thường Lửa tham sân si đêm ngày nun đốt Ái dục điên cuồng , tăm tối u mê Diệu Nhân (ca) Một phút đảo điên …….không tỏ rỏ chân tâm , không đè nén dục tình Bại lý thương luân di hại đến ba người Một bà mẹ mất con , nơi quê hương mõi mòn mong đợi Một đứa trẻ mới chào đời phải chịu cảnh cút côi Một cô gái đương Xuân tuổi đời đang hoa mộng Hoen ố tấm băng trinh hục nhả ê chề Phải mượn ngọn lửa thiêng thiêu sạch vết nhơ đời ?i?n Long (ca) Hài nhi nầy ….. Bây giờ…. Là người của Phật môn Ta phải nuôi dạy cho nó lớn khôn Vậy Thầy trò ta cùng gánh vác liệu toan Diệu Nhân (ca) Thầy đã dạy con ….Cứu nhứt nhơn còn hơn xây chín đợt phù đồ Việc nuôi trẻ thơ ẩm bồng bú mớm Xin Thầy hãy an lòng ,con sẳn lòng không câu nệ gian nan ?i?n Long (nói) Thầy cám ơn con , Diệu Nhân : con không dám Điền Sơn :Ôi ngạc nhiên !Ôi em bé ! tự nhiên phút chốc mà con trở thành sư Ca Bắn nhạn Huynh …. Bởi con có sư đệ Suốt ngày con sẽ bế em Bấy lâu tịch lặng cảnh Thiền Giờ rộn ràng tiếng khóc trẻ thơ Ở chùa có thêm bé thật vui Từ bây giờ đêm đêm , mỗi khi lể Phật hay thời công phu Con cầu Đức Quán thế Âm, và cầu Hộ Pháp Chư Thiên Chở che gia hộ bé bú nhiều ngủ say Biết đi biết chạy , rồi tu hành như con ?i?n Long : (gật đầu cười hoan hỷ ) Thôi bây giờ Thầy phải nhờ một vài Phật tử cùng Thầy trở lại rừng mai nhặt hài cốt thiêu nhục thân người bạc số đưa về chùa nương Chánh Pháp siêu sinh Tịnh độ Điền Sơn : Thầy ơi ! sư đệ con pháp danh là gì Thầy ? Diệu Nhân :Thầy đang vội , nay mai Thầy rổi rảnh đặt pháp danh em bé không Điền Long : Trên đường về chùa Thầy đã đặt pháp danh cho em bé rồi , là Điền An Màn hạ ****************************************************************** Cảnh Décor fix ( Hoàng Cầm đánh đàn Điền An nhỏ hát ăn xin ) Điền An nhỏ : (hát nhạc phẩm ) Hoàng Cầm : Điền An con đói chưa ? Điền An nhỏ : Dạ con chưa đói ,Ba đói rồi hả Ba , Ba muốn ăn gì con chạy đi mua cho Ba ăn ,Hôm nay người ta cho nhiều tiền lắm ! Hoàng Cầm : Con chưa đói thì ráng đi thêm một đoạn nữa ,tới quán cơm chay Cha con mình ăn luôn Điền An nhỏ :Con từ nhỏ không quen ăn thịt cá nên phải ăn chay ,Ba đừng vì con ăn chay theo con Hoàng Cầm : Ba lớn rồi ,đủ sức chịu đựng , đói rét Ba đã từng trãi qua Ba ăn uống sao cũng được ,Ba chỉ lo cho con còn nhỏ phải ăn uống đầy đủ cho khỏe mạnh mau lớn.Đi theo Ba con vất vã quá ! Ba đâu muốn con theo Ba lăn lóc như thế nầy đâu .Một mình Ba vừa đàn vừa hát xin ăn cũng đủ nuôi con rồi ,nhưng Ba đi xin mà bỏ con ở lại một …. Ca Xang xừ líu (hai bài ) Bài I Mình …. Nơi nghĩa địa âm u Ba lo sợ bọn lưu manh , và bọn ác đảng côn đồ Xúi dục con làm điều ác nghiệt Hay bắt con ra đường giựt dọc Nên Ba dắt díu con theo Ba đâu nở để con sớm nguốn bụi trần Con mnới sáu tuổi đầu Sơ khôi như nva mầm mới hé Con phải được học hành , phải được nâng niu chăm sóc Nhưng cảnh ngộ của Ba , kiếp phiêu linh không nhà không cửa Dù Ba hết dạ thương con , chỉ biết chép miệng xót xa thôi Điền An nhỏ (ca) Bài II Con biết tấm lòng Ba hết dạ thương con Nếu không gặp được Ba ,không biết đời con sẽ thế nào Ba đã cứu con khỏi phút giây nguy kịch Của bà hai Mẹ mìn ác độc Bả định móc mắt bẻ tay con , đem con cho thuê để lấy tiền Nhưng Ba đã kịp thời , về cứu con đúng lúc Con mới được nguyên lành ,ơn của Ba con nhớ đời nhớ kiếp Con tự nguyện theo Ba , chia xẽ điều gian nan vất vã Hoàng Cầm (ca) Nghe lời thỏ thẻ của con ,mà Ba nghe ấm cả tâm can (Hoàng Cầm ôm Điền An nhỏ ,sân khấu lặng vài giây ) Hoàng Cầm :( nói ) Ba đã dọ hỏi thủ tục xin nhập học lớp hoc phổ cập ban đêm cho con vì Ba không có Hộ khẩu .Tháng chin tới Ba sẽ mua áo quần ,sách vở cho con đi học Điền An nhỏ : Dạ con thích được đi học lắm ! Hồi còn ở chùa Thầy và sư huynh con dạy con học .con đọc thuộc lòng hết quyển vần lớp một rồi,con còn học chử Nho nữa ,con còn biết vẽ nữa Ba ơi Hoàng Cầm :Ba biết .Ba có thấy những bông sen trắng con vẽ trên những ngôi mộ ,con vẽ đẹp lắm ! Điền An nhỏ : (cười vui ) nếu không bị bà Hai mẹ mìn bắt cóc con về Sài gòn con đã vào học ở ngôi trường quê gần chùa rồi . (chợt buồn và sợ )Nhắc tới bà hai con sợ quá Ba ơi ! Hoàng Cầm : Có Ba đây ,con đừng sợ ,bà hai mẹ mìn bị Công an bắt bỏ tù rồi Điền An nhỏ :Sao bả bị Công an bắt vậy Ba ? Hoàng Cầm : Bả quen thói mẹ mìn ,Công an bắt quả tang bả đang dùng bánh kẹo ,đồ chơi dụ dổ trẻ con trước cổng trường Hoàng Cầm :Bả ác lắm Ba ơi ,Bả trói tay chân con lai ,nhét nùi giẻ vô miệng con không cho con la ,suýt chút nữa là bả nhỏ thuốc độc móc mắt cho con đui rồi rồi may nhờ Ba vô kịp lúc cứu con Hoàng Cầm :Thôi con đừng nhắc chuyện đó nữa Điền An nhỏ : Ba ơi mai mốt con đi học ban đêm hả Ba ? Hoàng Cầm :Ừ Điền An nhỏ :Vậy ban ngày Ba cho con đi theo Ba con hát xin ăn nghe Ba ,con còn nhỏ người ta thong cho tiền nhiều Hoàng Cầm : (im lặng xót xa ) Điền An nhỏ : Sao Ba buồn vậy Ba ? Thôi cha con mình đi tiếp ,Ba đàn đi (Hoàng Cầm dạo đàn , Điền An nhỏ hát lai nhạc phẩm) (Đến nay cả hai vô .Diễn viên thủ vai Hoàng Cầm hóa trang già thêm trong khi ban nhạc vẫn đàn tiếp tục và trong hậu đài Điền An lớn hát phần hai nhạc phẩm) Điền An : ( ca ) (Sấm chớp ,trời mưa ) Điền An : (nói) mưa rồi vào kia trú mưa đi Ba Hoàng Cầm : Ờ ! nghỉ một chút tạnh mưa rồi đi bán tiếp ( Cả hai vào nép bên mái hiên ) Điền An : Hôm nay trời mưa từng chập từ sáng đến giờ, không biết hai anh em thằn Tí con Na kiếm ăn được không .Ba ơi , khi về con mua cho hai đứa nó ổ bánh mì nghen Ba Hoàng Cầm : (gật đầu ) Cái Tâm con sáng quá nên giọng hát con hồn nhiên . Hôm nay trời thành phố mưa dầm ,lăn lóc trên phố phường mưa gió mà Ba trực nhận được nổi buồn triết lý của Nhạc sỉ về thân phận con người , Hôm nay con hát hay lắm Điền An :Hồi ở chùa con chỉ biết tụng kinh theo Thầy và sư huynh có biết gì âm nhạc đâu nhờ Ba truyền dạy con mới hát được như thế nầy .Chính Ba đã dìu con vào thế giới kỳ ảo muôn màu của âm thanh Hoàng Cầm :Tuổi trẻ Ba chỉ là một nhạc công không tên tuổi ,trình độ Ba có hạn ,vì vậy Ba mong con tốt nghiệp Phổ thông Trung học rồi Ba sẽ cho con vào học trường âm nhạc Điền An :Hát dạo bán vé số thì cần gì phải vào học trường âm nhạc hả Ba ? Hoàng Cầm :Có bao giờ Ba muốn con hát để ăn xin hay bán vé số đâu ! Điền An :Dạ con hiểu lòng Ba thương con ,theo Ba hát là con tự nguyện vì con không đành lòng để Ba một mình lăn lóc trên phố phường vừa đàn vừa hát kiếm tiền nuôi con ăn học , năm nay con đã lớn rồi Hoàng Cầm : Mới mười sáu tuổi thì lớn cái gì con , Ba vẫn ưu tư lo lắng làm thế nào cho con có được một tương lai sáng sủa .Giọng hát bẩm sinh con rất tốt ,nhưng nếu muốn trở thành một giọng hát hay con phải khổ luyện thêm nhiều .Là một nhạc công Ba có thể nói giọng hát của con nếu được đầu tư đào tạo nghiêm túc con sẻ thành danh trong làng Ca nhạc Điền An : Con nghe nói chi phí học âm nhạc nhiều lắm ,cha con mình làm sao kham nổi Ba ! Hoàng Cầm : Đó là điều ba trăn trở, ray rứt. Lục bất tòng tâm (thở dài ngao ngán ,im lặng vài giây ) Tháng nầy trời mưa dầm ,biết bao giờ mới tạnh ,vé số còn nhiều quá .Cha con mình liều dầm mưa cố bán cho hết nghe con Điền An : Dạ ,Ba đàn " Một cỏi đi về" nghe Ba Hoàng Cầm : Ờ ! (dạo đàn ) Điền An : (hát nhạc phẩm ) Hoàng Cầm : (đột ngột ngưng đàn ,ho rủ rượi ) Điền An (hốt hoảng ) Ba ,Ba ơi ! Ba trở bệnh lại rồi ,Con đưa Ba về ,cũng gần đến nghĩa địa rồi , choàng tay qua vai con đi Hoàng Cầm : vé còn nhiều mà con Điền An : Mặc kệ Ba à !Ba bệnh mà Ba có mệnh hệ gì con nương tựa với ai , con dìu Ba về ,đi Ba ……. Hoàng Cầm : ( ho một loạt ) Ư…. về ! Màn **************************************************** Màn II Cảnh 2 Cảnh nghỉa địa . một túp lều che chắn bằng bạt và carton , bên trong bày một chiếc bàn thô sơ , một tấm ván kê thấp làm nơi để ngủ vài vật dụng thiết yếu tồi tàn nhưng sạch sẽ ,ngăn nắp (Trời vẫn sấm chớp ,mưa gió ) Điền An : ( dìu Hoàng Cầm ra ) Ba nằm xuống đi Ba , con nhóm lửa sưởi ấm cho Ba ( đắp chăn cho Hoàng Cầm ) Hoàng Cầm : ( nói giọng mệt nhọc , run rẩy ) con coi tập vở hoc của con có bị nước mưa dột ướt không An à ! Điền An : (bật lửa thắp ngọn đèn dầu ) Dạ con đã cho tất cả sách vở con vào bao nylon lớn dột cũng không ướt đâu Ba (Điền An nhóm lửa vài giây ) Lửa than hồng rồi , Ba đưa tay ra con sưởi cho ấm (sưởi tay cho Hoàng Cầm ) Ba đở lạnh chưa Ba ? Hoàng Cầm : (ho một tràng dài ) Ba nghe ấm lại rồi con Điền An : Ba nằm nghỉ , con chạy mua mấy viên thuốc cho Ba uống nghe Ba ! Hoàng Cầm : (khoát tay ) đừng con ,hôm nay bán ế ẩm ,vé còn nhiều đâu có lời mà mua thuốc ,hụt vốn ngày mai không đủ tiền lấy vé Điền An : Bệnh phổi Ba tái phát , phải lo thuốc men cho Ba trước mọi việc ngày mai tính Ba à ! ( dợm chạy đi ) Hoàng Cầm : ( níu tay Điền An lại ) Ba không sao mà ,con đừng .. (ho một tràng ,cố nén lại ) Điền An : ( gở tay -vuốt ngực Hoàng Cầm ) Con đi ,con về ngay ( vô ) ( Hoàng Cầm nằm bất động ,sân khấu hoàn toàn im lặng vài giây . ánh sáng mờ dần .Trên phong trắng tái hiện cảnh một người đàn ông cưởng hiếp cô gái trẻ đang chống cự , dãy dụa . Tiếng hậu Đài của Băng Tâm cùng lúc ) Tâm : ( tiếng hậu đài ) Đừng … đừng Con lạy dượng ,tội nghiệp con … buông con ra …. Băng buông con ra …Có ai cứu tôi ……. ( giọng ú ớ bị bịt miệng , tiếng khóc ray rức ) Hoàng Cầm : ( bật dậy ,thảng thốt ,rồi nằm rủ xuống ) (Saxophone trổi nhạc phẩm Da diết ) Băng Tâm : ( tiếng hậu đài ) Đừng … đừng Con lạy dượng ,tội nghiệp con … buông con ra …. buông con ra …Có ai cứu tôi ……. ( giọng ú ớ bị bịt miệng , tiếng khóc ray rức ) Hoàng Cầm : ( vẫn nằm bất động ,nói trong cơn mê sảng ) tôi van xin hãy tha thứ tôi …….., hãy tha thứ tôi ………. Điền An : (ra) sờ trán ,áp tai nghe hơi thở Hoàng Cầm ) Ba sốt cao quá ! đến nổi nói mê sảng ( đắp lai chăn cho Hoàng Cầm rồi nấu cháo ) {Tí và Na ( lú còn nhỏ ) ra } Na :A ! anh An về rồi !ủa sao Bác Năm ngủ sớm vậy anh An ? Tí : Anh An có cái áo nào khô cho em mượn mặc đở ,trời mưa áo quần ướt mẹ nó hết rồi , lạnh thấy mẹ hà Điền An : hai em nói nho nhỏ thôi , Ba anh bệnh chớ không phải ngủ Tí :Bộ người lớn hưỡn lắm sao mà cứ bịnh hoài hà ! Điền An :Tí ,áo anh lớn quá sao em mặc vừa ? Tí : Kệ mẹ nó anh ơi , bận đại cho nó ấm chút , lạnh quá muốn bịnh rồi nè Điền An : ( lấy áo trao cho Tí ) Vậy thì mặc vào cho ấm Tí : ( cởi chiếc áo ướt , khoác vào áo Đ/An trao) Cám ơn người anh em Na : Trời ơi ! Mậy bận cái ao bính của anh An rộng thùng thình mắc cười quá hà , hỏng giống con gì hết ! ( lấy túi nylon me trái ra , cắn nhăn mặt ) tao đói bụng muốn xỉu mà mấy cho tao bịch me , chua thấy Bà Nội hà Điền An : Na ,không được nói thô tục Na : Dạ , em xin lỗi anh An Điền An : Tí trời mưa lạnh thế nầy mà cho em ăn me , đau bụng em sao ? Tí : Chớ có cái gì cho nó ăn ? dân bụi trèo hái me ngoài đường phố cho cho em một bịch , nó than đói em mới cho nó ăn Điền An : Hai đứa chưa ăn gì à ? Đói lắm hả , có ổ bánh mì đây nè , hai dứa chia nhau ăn đi ( Tí và Na giành nhau ổ bánh mì ) Tí : Tao làm anh tao ăn nhiều Na : Mầy làm anh ,mầy phải nhịn cho tao ăn nhiều Tí : Tao nhiều ! Na : Tao nhiều ! Điền An : Thôi! Tí , Na hai đứa chia đều ,mỗi đứa nửa ổ ăn đở đó i, cháo chín anh cho hai em ăn thêm cho no Tí : Con Na hư ăn mà còn hổn nữa đó anh An Na : Ai biểu mầy ăn hiếp tao chi ? Tí : Tao ăn hiếp mầy hồi nào ? Điền An :Hai em quên lời anh dặn rồi sao ? phải xưng hô với nhau là anh em , Na phải gọi Tí là anh.Tí phải gọi Na là em ,nhớ chưa ? Tí + Na : dạ nhớ Điền An :Hôm nay nhặt được nhiều nylon không ? Tí : Ít sịt hà anh ơi ! dân bụi lớn giành độc quyền bãi rác , tụi nó móc hết nylon , bỏ đi rồi tụi em mới được vô bãi rác móc Na : tụi em mót được có chút xíu hà ! em buồn quá hà Tí : Bởi vậy hai đứa em phải đi riểu ngoài đường trong hẻm thấy có giỏ rác để bên ngoài là tụi em lục lọi , đi từ sáng tới giờ có được gần một ký , bán được ngàn rưởi , mua bịch cơm chang nước cá hai anh em ăn hỏng no gì hết Điền An : Tội nghiệp hai em còn nhỏ mà cơ cực quá ! Cha con anh cũng muốn đùm bọc hai em ,nhưng các em thấy đó cha con anh cũng cùng cảnh khổ như hai em ,hết đi ăn xin dành dụm được chút ít làm vốn mua vé số bán khi được khi ế cả xấp như hôm nay nè Nói lối : Cha con anh đã đi qua bao phố phường gió bụi Ba anh mõi tay đàn còn anh khản cả giọng ca Nhưng vé số còn nhiều nên phải cố …… Ca Ngựa ô nam Đi….......dưới mưa dầm sấm chớp bủa giăng Ba anh bệnh phổi , nhiểm lạnh nhiều giờ lạnh cóng cả chân tay Rồi đột quỵ ngất đi Sinh mệnh cha mới là điều quan trọng Anh vội đưa cha về túp lều nghèo , tránh cơn mưa gió phủ phàng Anh lo sưởi ấm thân Cha , rồi chạy mua thuốc men Anh muốn trở dầm mưa trở lại phố phướng , Cố bán hét xấp vé nầy Nhưng bây giờ đã quá muộn Vì giờ xổ số đã qua Hoàng Cầm : Xổ số rồi hả con ? Điền An : Dạ ! con xin lỗi Ba Hoàng Cầm : Không sao đâu con , con cực khổ quá rồi mà .Còn vốn ít ngày mai ta lấy ít vé lại , bán hết ta lại lấy thêm ,Con đừng buồn ! Điền An : Dạ ! Nói lối : Ba ơi ! con thương thân Ba kiếp phong trần gió bụi Bao nhiêu năm rồi Ba không có được một ngày vui Có lẽ đời Ba buồn nên tiếng đàn của Ba u-uất ngậm ngùi Như trĩu nặng một niềm riêng sâu kín ( Gác vọng cổ ) Ba ơi ! giờ đây con mới thấm thía lời ân sư thường giảng dạy :" Khổ hải mang mang " hàng triệu sinh linh đang lăn lóc trong cát bụi tử sinh dập bầm thương tích , tiếng ai oán nghe u-thương trên vạn nẻo luân ……… Ca vọng cổ ( 6 câu từ câu 1 đến câu 6 ) Câu 1/ Hồi ……….. Một gánh tử sinh đè nặng kiếp người …… Thân tứ đại bao lần giả hợp , cỏi vô thường được mất có không (-) Mấy giờ trước đây cha con mình còn đàn hát kiếm cơm , giờ cha ngã bệnh trong túp lều nhgèo dột nát . Đói khát đấu tranh , bất trắc xoay dần , lần đếm ngón tay một đời người được mấy lần hạnh phúc ..... Hoàng Cầm : ( nói dậm ) Hạnh phúc ,lâu rồi Ba không hạnh phúc , giờ Ba không còn hình dung nổi hạnh phúc mặt mủi ra sao nữa con à ! Còn đau khổ ư ! ( thở dài ) Hoàng Cầm : ( Ca ) Câu 2/ Như ba với con hai kiếp người cùng khổ , con côi cút bơ vơ Ba kiếp phiêu linh dầu dãi phong trần ………..Trong nghĩa địa âm u manh liếp che xơ xác túp lều nghèo …………. Sáng dắt díu kiếm ăn khắp phố phường gió bụi , chiều lặng lẽ đi về bửa đói bửa no…….Lăn lóc trong dòng đời nghiệt ngả khắc khe , chìm tận đáy xã hội không thể gọi là đang sống.Niềm vui ít ỏi mà chuổi buồn vô tận , đau khổ chập chùng mãi nối tiếp khôn nguôi …. Na : (nói dậm ) Hôm nay Bác Năm và anh An nói cái gì đâu không hà ,hỏng hiểu gì hết Tí : (nói dậm ) Anh An ơi ! hạnh phúc là gì vậy anh ? Anh có hạnh phúc không ? Điền An : (Ca câu 3 ) Anh đã có một thời hạnh phúc khi anh còn ở dưới mái chùa quê .Thầy kể anh chào đời đã chịu cảnh cút côi , Mẹ anh chết khi anh chưa tròn tháng tuổi .Mẹ anh ký thác cho nhà chùa nuôi dạy ,anh lớn lên bằng lòng từ ái của người tu . Tuổi ấu thơ anh như lá cỏ sơ khôi , hồn nhiên chân sáo dưới cội bồ đề bóng mát .(-) Rồi những năm tháng no đầy hạnh phúc cũng vội vã vô tình lìa bỏ tuổi ngây ngô . Anh bị bứt lìa khỏi am cỏ , ao sen , xa mấy gốc mai và rừng trúc sau chùa . Tí : (nói dậm ) Ở chùa hạnh phúc sao anh không ve , ở đây chi cho cực thân ,hết ăn xin rồi bán vé số vậy ? Điền An :Anh đi lạc hồi còn bé xíu , anh đâu biết đường về Tí : (nói dậm ) Thì Bác Năm dẫn anh về Hoàng Cầm : (nói dậm ) Bác cũng đâu có biết anh An ở chùa nào mà dẫn về Điền An : ( Ca câu 4 ) Anh chưa biết cội nguồn lai lịch , cha anh là ai và đang ở phương nào ….. Anh có hỏi thì không ai nói , rồi bị bà Hai mẹ mìn bắt cóc về đây . Đời cuốn phăng ném anh vào ghềnh thác cheo leo suýt chút nữa anh phải đui mù què quặt . May Ba anh kịp cứu anh về nuôi dạy , bằng tấm lòng phụ tử thiêng liêng (-) Dù khốn cùng đói khát ăn xin nhưng Ba nuôi anh khôn lớn và cho anh đi học . Khi cùng khổ con người thành ác độc nhưng Ba anh đầy ắp yêu thương trong thân xác thô trần Hoàng Cầm ( nói dậm ) Cám ơn con nghỉ tốt về Ba , nhưng Ba không hoán hảo như con nghỉ đâu con à ! Hoàng Cầm : (Ca câu 5/ ) Điền An , con về với Ba nay đã mười năm mà con vẫn nhớ ngôi chùa quê thời thơ ấu năm nào ………. Như nhớ một thế giới Thần tiên hạnh phúc ngọt ngào …….. Có mái am tranh bền đồi mây vắng , có những gốc Mai già , rừng trúc cội Tùng xanh. Có đỉnh núi cô liêu ẩn hiện trong mây , có sân chùa rợp bóng cội Bồ đề cổ thụ. Ba muốn đưa con về Thầy xưa chùa củ nhưng con quá ngây thơ không biết đường về Điền An :( nói dậm ) Ba ơi nếu một mai con tìm được lối về chùa , con không phải làm sao cho trọn tình vẹn nghĩa ,Bỏ Ba dầu dãi phong trần cô độc , Con hạnh phuc một mùnh con không nở Ba ơi ! Hoàng Cầm : (Ca câu 6 ) Oi ! nghe lời con trẻ tôi cỏi lòng ấm áp ,dù đang ở giữa túp lều dột nát gió mưa . Ba đã chứng kiến con cảm hoá được thằng Tí con Na Ba tưởng đó là kết quả của những chén cơm miếng bánh . Giờ Ba mới hiểu đó là thình thương nhân ái một thứ duy nhất càng cho đi càng to lớn thêm lên . Có lẽ tuổi ấu thơ con gần gủi thiên nhiên và nuôi dạy bởi người tu nên từ ái ngọt lành …. …. Giờ thì Ba cũng không thể cưởng nổi ý muốn của con đưa thằng Tí con Na về đùm bọc , dù tụi nó là đám bụi đời giựt dọc ,đã lấy trộm hết tiền dành dụm của con . Tí : Bác cứ nhắc chuyện xấu của con hoài hà Điền An : Vậy là Ba đồng ý cho thằng Tí con Na về ở với Cha con mình hả Ba ? Hoàng Cầm : Ờ , nhưng trẻ đuờng phố ,bụi đời ở thành phố nầy đông lắm ,con nuôi nổi hết tụi nò không ? Điền An : Lơn lên con sẽ làm Siêu sao ca nhạc , hát kiếm thật nhiều tiền như Quang Dũng , Lam Trường rồi lập một nhà nuôi trẻ mồ côi ,đưa tụi nó về nuôi hết. Hoàng Cầm : Nhưng truớc mắt con phải che chắn thêm tấm bạt cho tụi nó ngủ, mưa gió dữ dội quá ! Điền An : Dạ ! Na :Anh An ơi ! cháo chín chưa ? em đói quá hà ,nói hoài hà Điền An :Ờ để anh vô coi , ( vào xem ) Cháo chín rồi ,để anh múc cháo mời Ba rồi anh em mình cùng ăn Na :Lẹ lẹ đi anh cứ nói hoài hà Tí : ( cú đầu Na ) Con nhỏ nầy ,hư ăn quá ,hỏng sợ anh An giận hả ? Điền An :Tí sao đánh em , em còn nhỏ từ từ anh dạy bảo Na :Thấy chưa tao có người binh rồi ,ý em có người binh rồi đừng hòng ăn hiếp em nửa Điền An :Ba ơi ! dậy ăn cháo cho nóng Ba Hoàng Cầm : Ba còn mệt lắm , các con ăn đi Điền An : Ba uống thuốc phải ăn cháo , nếu không cào xót ruột Ba à . Hoàng Cầm : Mỗi lần ngã bệnh , nhịn đói Ba thấy dể chịu hơn , ăn vào khó tiêu ách bụng lắm ! Tí : Bác nhường phần cháo cho tụi con phải hôn ? Na :Biết mẹ nó rồi còn hỏi ,ý biết rồi còn hỏi ,vậy hoài chớ gì , Hoàng Cầm : Thôi ăn đi , con Na nó đói dữ rồi ( Ba anh em ngồi ăn cháo ) Điền An :Ba cho hai anh em về ở với cha con anh hai em vui không ? Tí : Dạ vui lắm ! có bác Năm và anh đám bụi lớn không còn dám ăn hiếp tụi em với lại tụi em không bị đói nửa rồi Na :Ai biểu nghe lời anh An , hỏng chịu giựt đồ như hồi trước đâu có đói ! Tí : Giựt giựt cái gì nữa , tụi thằng Bần thằng Cu Sẹo thằng Đực ghẻ bị Công An bắt hết rồi , tao ớn Công An lắm ! Na :Vậy thì đi đánh giày , Tí : An cắp giày chớ đánh giày cái gì ? Điền An : Có một dạo anh thấy hai em xách hộp đồ nghề đánh giày mà Tí : Đánh giày cái gì anh ơi ! tụi em có biết đánh giày đâu mà đánh .Dân bụi lớn bắt tụi em xách cái thùng đánh giày với lại một đôi dép mòn vẹt , cạo râu cũng đứt ,đi dạo khắp các quán cà phê mời khách đang uống cà phê đánh . Ai chịu đánh giày thì cởi đôi giày , em đưa cho khách đôi dép cùn .khách không để ý ngó lơ là em xách giày chạy , Điền An : Chạy đi đâu ? Tí : Chạy đi bán chớ đi đâu .Mà dân bụi lớn nó lấy gần hết , cho em có mầy ngàn , hỏng đủ ăn cơm ,Thôi đừng nhắc nữa anh ơi ! móc bọc nylông vậy mà yên thân Điền An : Móc bọc nylon hai em cực quá mà co được no đâu . thôi để anh đập ống heo, lấy tiền cho các em làm vốn mua vé số bán ,hai em chịu hôn ? Tí : Dạ chịu ,dạ chịu ! Na :Tao cũng chịu . ý em cũng chịu ,em biết rao vé số , em rao hay lắm anh An ơi Tí : Mầy xạo quá , để tao rao cho anh An nghe Vé số chiều xổ đây ,vé Bến Tre -Cửu Long , còn ba vé cuối cùng đây ! đây Na :Anh rao dở ẹt ,để em rao cho anh An nghe : vé số chiều xổ Long An -Thành phố đây , cặp mười 54321 đây Chú mua vé số dùm con đi chú .,bà ơi mua vé số chiều trúng nè Bà …vé số đây Điền An :Hai em giỏi lắm ! Tí : Chưa đâu anh ơi , em học được nhiều chiêu của tụi bán vé số lắm . Mời khách không chịu mua vé thì liền bỏ đi .mà trước khi bỏ đi , giả bộ làm rơi một xấp vé , mấy ông mấy bà mê tín , tưởng Thần Tài chiếu cố lượm mua hết cả xấp , tụi nó bán một ngày ba bốn trăm vé như giỡn chơi Điền An :Trời đất ! có vậy sao Tí Tí : Chớ ai như anh với bác Năm , đàn hát cho họ nghe mà bán còn ế cả xấp ! ( Tiếng hậu đài ) An ơi ! ra lấy kết quả xổ số đi bán nè mầy .Lẹ mầy ,t ao còn giao chổ khác ! Điền An : dạ (vô , trở ra với xấp kết quả xổ số ) Ba ơi ! xấp vé số đâu Ba ? Hoàng Cầm : Ba để dưới gối đây nè ! dò làm chi con ơi , bao nhiêu lần ôm vé ,có bao giờ trúng đâu con , đừng hi vọng , dò không trúng càng buồn con à Điền An : Nhưng cũng phải dò chớ Ba ! Hoàng Cầm : Đây nè ! ( đưa xấp vé cho Điền An ) dò thì dò đi ( nằm xuống ) Điền An : ( Lấy xấp vé dò ) 21 cuối 3 4 5 .12345 - 54321 ý ý Ba ơi ! Ba ơi ! Hoàng Cầm : Gì con ? ( vẫn nằm im ) Điền An : Dạ 12345 - 54321 Hoàng Cầm : Bộ con học dếm xuôi đếm ngược hả An ,con học lớp 11 rồi mà Điền An :Hõng phải đếm xuôi đếm ngược , trúng rồi , trúng rồi Hoàng Cầm : Trúng cái gì ? cái gì trúng ? Điền An : Dạ trúng số , giải đặc biệt Ba ơi ! Hoàng Cầm : Con đùa cho Ba vui mau hết bệnh hả An ? Điền An : Trời ơi ! con nói thiệt mà Ba ,Ba ngồi dậy dò đi Hoàng Cầm :( bật dậy ) Ờ ờ trúng rồi , trúng thật rồi , mấy mấy vé con ? Điền An : Ba cầm 1 vé con còn đây 1 2 3 4 dẠ 5 ve Ba ơi ! Hoàng Cầm : Tạ ơn Trời Phật Điền An : Tí Na ơi trúng số rồi , tụi em khỏi móc bọc nylon nữa Tí : Na ra đường đừng có nói om sòm anh An trúng số nghe .Tụi nó vô cuớp nghe chưa ? Na :Dạ nghe ! Điền An : Ba ơi có tiền rồi Cha con mình làm gì hả Ba ? Hoàng Cầm : Mua gạo phát cho bà con trong nghĩa địa , còn lại cho con vào học trường Am nhạc Điền An :Dạ ! Màn ***************************************************** Màn III Cảnh phòng khách , nhà riêng cùa Ca sỉ Điền An Bày trí mỹ thuật , một không gian Âm nhạc pha một chút Nghệ thuật Thiền : 1 tranh đen trắng của ban nhạc The Beatle .1 tranh Thư Pháp . 1 guitar củ treo trên tường .1 bàn thờ Phật nhỏ nhưng trang nghiêm , trước bàn thơ Phật có một toạ cụ , 1 bộ salon , 1 kệ sách kinh Phật (Dì Hai giúp việc đang lau kinh sách , và bàn thờ Phật ) Tiều : ( mặc tạp dề , ra ) Dì Hai ơi , hôm nay nhà có mấy người ăn chay dì ? Dì Hai : Hôm nay không phải ngày trai kỳ , Chỉ co ông Chủ và Cậu Điền An ăn chay thôi , Tiều : Dạ cám ơn dì .Dì Hai ơi ! Dì Hai : gì vậy con ? Tiều : Con thắc mắc hoài , Anh Điền An là Ca sỉ siêu sao , tiền của ảnh phải tính bằng tỉ , mà sao ảnh ăn chay trường vậy dì Hai ? Dì Hai :Hồi mới về đây dì cũng thắc mắc như con , một hôm vui miệng hỏi , cậu Điền An mới nói Cậu ấy ở chùa từ lúc mới sinh được 20 ngày ăn chay thành thói quen làm người không ăn thịt Tiều : Nhưng bây giờ ảnh đã ra khỏi nhà chùa và trở thành Siêu sao Ca nhạc , sống trong một Thành phố đang phát triển nền Công nghiệp Giải trí và kinh doanh Tài năng -nhan sắc . Sống như ảnh hơi bị tụt hậu Dì Hai : Vậy theo ý con , một Ca sỉ phải sống như thế nào ? Tiều : Ca sỉ Siêu sao như anh Điền An ngưới ta làm tiệc sinh nhật cả nước biết , phải ở biệt thự sang trọng , có người còn tạc tượng bằng người thật của chính mình đặt trước tiền sảnh , như vậy mới là cách sống của Ca sỉ siêu sao chớ dì , Dì Hai : Ờ thì cũng có Ca sỉ như vậy , mỗi người có quyền chọn cho mình một lối sống và chịu trách nhiệm về lối sống của mình , con bận tâm làm gì Tiều : Nói gì thì nói . con cũng là người nhà của Ca sỉ siêu sao Điền An mà nhà cửa ảnh xoàng xỉnh quá con cũng quê chớ dì hai , Dì Hai : Người ta đâu có đánh giá một Ca sỉ qua cái nhà . khen cái nhà đẹp và khen một giọng ca đẹp có khác nhau , thôi con lo đi chợ đi Tiều : Dì hôm nay muốn ăn gì con mua ? Dì Hai : Gì cũng được mà Dì Hai : Anh An dặn con hỏi dì muốn ăn món gì rồi phải mua nấu cho dì ăn Dì Hai : Đừng lo cho dì mà Tiều : Anh An khó lắm ! không nghe lời ảnh dặn ảnh rầy con đó , ờ mà dì hai ơi dì là dì ruột anh An hả dì Hai ? Dì Hai : Không phải đâu con à Tiều : Vậy sao ảnh lo lắng chăm sóc dì quá vậy ? những ngày Rằm , mồng một nếu ảnh bận thì cũng bảo cô Na hay anh Tí chở dì đi chùa , ảnh dặn con hoài , dì hai thích ăn món gì phải mua nấu cho Dì Hai ăn Dì Hai : Dì cũng áy náy cách Cậu Điền An chăm sóc cho dì lắm , thật sự dì không có quan hệ họ hàng gì với cậu An hết .Dì cũng mới về nhà nầy được 3 , 4 năm nay thôi ,nhưng cậu Điền An đối xử với dì như tình thâm ruột thịt Nói i lối : Tí à , Dì có một quá khứ hư hèn tội lổi Bị xã hội và người đời ruồng bỏ khinh chê Cậu Diền An cứu vớt đem về Dì mới được sống như một con người trong xã hội ( Gác vọng cổ ) Để báo đáp nghĩa nặng ơn sâu dì tự nguyện làm thân tôi tớ . nhưng cậu Điền An chỉ cho dì làm những việc nhàn hạ giản đơn coi sóc trong …………. Ca Vọng cổ ( câu 15 -16 ) Câu 15 / Ngoài ……………. Khách đến chơi ,không ai biết dì có một quá khứ đau đời ……… Trước đây làm nghề dắt mối cho đàn ông kiếm sống , lớn tuổi bỏ nghề vẫn bị đời xa lánh miệt khinh (-) Không nhận được cuộc đời sự tha thứ cảm thông , dì sống như con hủi hôi tanh trong nghĩa địa u hờn cô độc .Cậu Điền An đưa dì về thuốc thang chăm sóc dì mới tỉnh trí bình tâm sống sót đến bây giờ ( Nói dậm luôn ) Cậu Điền An và ông Hoàng Cầm đưa dì về đây vì cùng là chòm xóm trong nghĩa địa hồi xưa Tiều : Thì ra là vậy . Dì Hai , dì biết con là loại người gì trong xã hội không ? Dì Hai : Thì Cậu Điền An bảo con là trẻ mồ côi Tiều : (Ca câu 16 ) Dì hai ơi , con là đứa bụi đời hư hỏng , chuyên trấn lột ,giựt dây chuyền và móc túi của người ta . Con đã phục kích ở cổng Ca sỉ vào ra giựt túi xách và dây chuyền anh An một tối nọ . Anh Tí vệ sỉ bắt con kịp lúc lấy lại đồ và giao nộp con cho mấy chú Công An . Anh An bảo anh Tí thả con ra và cho con luôn sợi dây chuyền………. Anh An có cho con một danh thiếp ,dặn con khó khăn thì đến nhà anh sẽ giúp cho . Con không tin một ca sỉ nổi danh lại có tấm lòng nhân ái bao dung Tiều : ( nói luôn ) Bán sợi dây chuyền con sống được một thời gian , rồi lại tiếp tục lang thang đói khát , Con liều đến tụ điểm Ca nhạc chờ anh An , nghe con than đói ảnh dắt con đi ăn rồi đưa con về đây , nhớ lúc anh An hỏi con biết làm việc gì không con nói con biết nấu cơm ,mà thiệt dì hai lúc bà Ngoại con còn sống bị mù , con phải đi chợ nấu cơm , giặt áo quần chăm sóc Ngoại con . Con nói đại ai ngờ con trở thành nghề đầu bếp .Con cũng cám ơn dì đã dạy con nấu mấy món ăn chay nếu không con mất việc Dì Hai : .Cậu Điền An kín miệng thiệt , chuyện của con dì không biết , chuyện của dì con không hay, lai lịch bếp Tiều cũng dữ dội quá chớ ! Tiều : Con nghỉ thương anh An quá , ảnh sợ mọi người biết lai lịch con sẽ khinh miệt con Dì Hai : Dì cũng nghĩ vậy , rồi cuối cùng dì cháu mình tự khai cho nhau nghe Tiều : Về nhà nầy con thấy toàn những ngưới biết thương yêu chăm sóc cho nhau ,con mới thấy hồi trước con bậy bạ quá . Cướp giựt của người ta biết bao nhiêu dây chuyền vàng , móc túi người ta biết bao nhiêu tiền đô tiền Việt rồi cũng đói khát vất vưỡng .Anh An cứ cho , cứ giúp ,cứ làm từ thiện mà càng ngày càng giàu thêm . Người ta mời ảnh đi hát lu bù , còn mời ảnh đóng phim nữa chớ Dì Hai : Ở cho có đức mặc sức mà ăn , ông bà ta nói không sai Tiều : ( nhìn đồng hồ ) ý chết , hơn 7 giờ rồi thôi con đi chợ , con đi dì Hai ( vô ) ( Tiếng chuông cửa ) Dì Hai : ( mở cửa ) Dạ chào cô Lệ Phi Lệ Phi : Chào dì .Điền An thức chưa dì Hai ? Dì Hai : Có bao giờ cậu Điền An dây muộn đâu cô , 4 giờ khuya , chuông chùa công phu là cậu ấy thức dậy rồi Lệ Phi : Đi hát về đến nhà cũng đã hơn 12 giờ khuya rồi , anh ấy thức làm gì sớm vậy dì Hai Dì Hai : Cậu ấy tu Thiền , thường ngồi tỉnh tâm , bây giờ cậu ấy đang tập thể hình với cậu Mạnh Đạt trên lầu , để tôi lên mời cậu ấy xuống ( lên lầu ) ( Điền An và Mạnh Đạt trong trang phục thể thao đi xuống ) Lệ Phi : Hai ông lúc nào cũng như hình với bóng ơ sân khấu cũng vậy .về đến nhà cũng vậy , Ca sỉ lót mà thân cận với Ca sỉ siêu sao ,không sợ người ta cười thấy người sang bắt quàng làm họ sao ? Mạnh Đạt : Khắt khe chi lắm vậy bà chị . Người Mẫu lấn sân sang sân khấu Ca nhạc làm Ca sỉ lót như em làm gì có tiền đầu tư phòng tập thể hình như Điền An , nên đến đây tập ké vậy mà Điền An : Tập một mình em buồn và lười biếng , bỏ tập hoài . năn nỉ Anh Đạt mãi ảnh mới chịu đến đây tập với em đó chị ơi , Chị đừng nói vậy anh Đạt giận ,không thèm tập với em là em bắt đền chị đó ! Lệ Phi : Vậy sao ? vậy chị không dám nói nữa . À Điền An nầy ,Tạp chí chuyên đề Am nhạc có bài viết về album biết đâu nguồn cội đấy , xem đi ! album nầy được sự đón nhận nhiệt tình ở khắp nước Mạnh Đạt : Cám ơn chị .em sẽ xem Lệ Phi : Điền An dự định album khác chưa ? Điền An : Dạ cũng có , nhưng cho em nghỉ ngơi ít lâu Lệ Phi : Phải thừa thắng xông lên , chọn bài hát đi tôi xin duyệt cho . còn quay ngoại cảnh , thu âm mất khá nhiều thời gian đấy , phải chuẩn bị mọi thứ cho hoàn tất Điền An : Dạ Chị cho em nghỉ ngơi ít lâu vã lại cũng phải nhường thị trường băng dĩa cho các Bạn đồng nghiệp chi Lệ Phi Lệ Phi : Tiêu chuẩn đạo đức của Điền An cao quá , coi chừng tụt hậu đấy ! , phải nắm bắt cơ hội , chần chừ đứa khác làm , chia thị phần băng đĩa Mạnh Đạt : Sân khấu đủ rộng cho bạn bè đồng nghiệp cùng hát ca kiếm sống Điền An không muốn hất cẳng ai xuống khỏi sân khấu đâu Lệ Phi : Nói chuyện với hai ông tôi mệt quá hà ! tôi đến đây không phải vì việc nầy ,mà vì ..( cười vui ) Mạnh Đạt : Khoan nói , xem nào . ánh mắt giọng nói cả cử chỉ bắn ra nhiều thông tin . Bà chị đang vui hả Bà chị ? Lệ Phi : Nhưng cho bà chị uống gì đi , rồi bà chị báo tin vui cho nghe , khát quá ! Mạnh Đạt : Chạy show hả chị ? Lệ Phi : năm sáu show một đêm , chưa bở hơi tai sao mà còn đòi chạy ? Điền An : Em pha café mời chị nhé ( dợm đi vô ) Dì hai : ( ra ) Dì pha cà phê rồi Điền An : Cám ơn dì , con có khách , con nhờ anh Đạt chở dì đi chùa nghe dì Dì hai : Cậu Tí cô Na đi chùa với ông phát quà cho trẻ mồ côi rồi không ai ở nhà , tuần tới dì đi cũng được Điền An : Dạ tuỳ dì ( Dì hai vô ) Mời các vị dùng café Mạnh Đạt : Tin vui gì chị đại cho tụi em nghe đi , chị cà rề em nhức tim quá ! Lệ Phi : Café chưa xuống khỏi cổ mà , tin vui của ĐiềnAn chớ không phải của ông ! Mạnh Đạt : Chị làm em quê ! Ờ mà tin vui của Điền An chắc chắn em cũng có phần hà ! Điền An là người biết chia xẻ mà Lệ Phi : Đâu phải mọi thứ đều có thể chia xẻ ! Mạnh Đạt : Thí dụ ? Lệ Phi : Dám chia xẻ cô Ca sỉ hạng ba Thắng Xuân không ? Mạnh Đạt : Hình như hôm nay không phải ngày tôi nói Điền An : Việc gì mà em không chia xẻ với Anh Đạt vậy chị Lệ Phi ? Lệ Phi : Về việc mơ ước của Điền An , về chuyến đi biểu diển của Đoàn Ca nhạc Việt Nam ta tại các nước Âu …. Ca Xuân tình ( lớp chót ) Châu …. Việc chọn Ca sỉ đã có quyết định rồi Điền An được xuất ngoại chuyến nầy Tôi vì Điền An ngược xuôi vận động Từ Cục biểu diển cho đến ở Trung ương Điền An : (ca ) Em chân thành có lời cảm tạ Chị đã giúp em đạt điều ước nguyện Học hỏi thêm về nền âm nhạc Châu Au Lệ Phi : (ca) Tôi sẽ thông báo lịch trình tập dợt Bài hát và chủ đề chúng ta dàn dựng Có lẽ Điền An từ chối vài show diễn Dể dưỡng sức đi vào đầu tháng tám tới đây Mạnh Đạt : (ca) Vậy là tôi không được dự phần Thật đáng buồn cho ca sỉ hạng ba Điền An : (ca) Điền An diễn xong rồi sẽ quay về Kể mọi điều học hỏi cho Đạt nghe Mạnh Đạt : (nói ) Muốn đi là để mở rộng tầm nhìn ,nghe kể thì ….. Điền An : Đạt nổ lực khổ luyện thành danh , khán giả ái mộ rồi các cô chú anh chị quản lý sẽ quan tâm thôi Lệ Phi : Việc trở thành sao ca nhạc không theo qui luật hết người nầy đến người khác mà chính Mạnh Đạt phải tự rực sáng , công việc đánh bóng tên tuổi có Bà chị đây lo cho Mạnh Đạt : Nói gì thì nói , không đi được cũng buồn hà Điền An : Khi về Điền An mua quà cho Đạt chịu chưa ? Lệ Phi : Đủ rồi nghen ! nhỏng nhẻo vừa vừa thôi , để người khác nhỏng nhẻo với ! Mạnh Đạt : Người khác nào ? Lệ Phi : Tôi nè . tôi cũng đâu có được đi , Điền An muốn tôi phải chìu .Điền An đi tôi nhớ đêm klhông ăn , ngày không ngủ luôn . Mạnh Đạt : Coi Bả diễn kìa Điền An , còn nhỏng nhẻo hơn tui nữa Lệ Phi : Nói diễn tôi mới nhớ .sao Điền An ? Đã xem kịch bản phim Trái tim rướm máu chưa ? Vai Vĩnh Lạc thế nào ? nhận vai được chớ ? Điền An : Dạ em xem rồi . chuyện tính tay tư , anh nầy yêu cô kia , cô kia yêu anh nọ , anh nọ lại yêu cô khác cốt chuyện xoay quanh bốn nhân vật chính , xung đột kịch thuần tính yêu và ghen , một phim đầy tính Cá nhân chủ nghĩa và hưởng thụ vật chất , ngoài ra không có gì để tuyên bố với mọi người . thể loại nầy Hồng Kông lạm phát rồi ,Việt Nam ta làm không cạnh tranh được với họ đâu Lệ Phi : Đóng phim nhận thù lao đâu có bỏ tiền đầu tư mà dè dặt lo lạm phát với khủng hoảng ! Cat sê 100 triệu đấy ! Điền An : Em cũng cần làm việc để có nhiều tiền thực hiện ước mơ em đang theo đuổi ,nhưng em lo … Lệ Phi : Lo gì ? Tôi biết phim kém nói nôm na là hơi bị sến , nhận vai Vĩnh Lạc Điền An lo sợ ảnh hưởng đến danh hiệu Siêu sao phải không ? Điền An : Danh hiệu Siêu sao lớn quá ,em cõng không nỗi .Sao thì phải tài cao, đức sáng ,em xuất thân là trẻ mồ côi , hát dạo bán vé số và có một thời hát ăn xin Lệ Phi : Inferiority complex à ? Điền An : Không phải mặc cảm tự ti mà là tự nhận thức đánh giá chuẩn xác về bản thân thôi Lệ Phi : Vậy nhận vai Vĩnh Lạc Điền An lo gì ? Điền An : Không thể phủ nhận Điện ảnh tác động trực tiếp mảnh liệt đến tầng lớp khán giả trẻ trẻ nhạy cảm -hiếu kỳ -năng động nhưng chưa hoàn chỉnh nhân cách và thiếu kinh nghiệm sống .Yêu như các nhân vật trong phim trái tim rướm máu thì có lẽ các bệnh viện trong Thành phố ta phải tiếp nhận nhiều ca cấp cứu tự vẫn của các cô gái Nhiều thanh niên có ngoại hình đẹp sẽ trở thành sở khanh và nhất là trẻ con sẽ bị ném ra đường phố nhiều hơn để trở thành trẻ hư hỏng -bụi đời ,một vấn nạn xã hội hiện nay Lệ Phi : Làm nhà Giáo dục -đạo đức và xã hôi từ lúc nào vậy ? Điền An : Em đang nghiêm túc , xin chị đừng bởn cợt Mạnh Đạt : Chị Lệ Phi , Điền An không nhận vai Vĩnh Lạc , chị giới thiệu em với đạo diễn cho em nhận vai nầy đi Lệ Phi : Người ta cần là cần Ca sỉ siêu sao có nhiều Fan hâm mộ , cân nhắc doanh thu ,Ai mà cần Ca sỉ hạng ba như cậu , bên điện ảnh đâu có thiếu người , diễn viên đang ngáp dài chờ phân vai kìa Mạnh Đạt : Chị Lệ Phi , chị vui lòng ngắm nghía em chút đi ! em với Điền An ,ai đẹp trai hơn ? Lệ Phi : Cậu đẹp trai hơn ! Mạnh Đạt : chiều cao em với Điền An ai ấn tượng hơn ? Lệ Phi : Cậu cao hơn tôi biết cậu cao 1 mét 8 Mạnh Đạt : Dáng ai đẹp hơn ? Lệ Phi : Dáng cậu đẹp hơn , tôi biết cậu từ bên Công ty người Mẫu Now and forever lấn sân sang lĩnh vực ca nhạc Mạnh Đạt : Đóng phim đâu có cần giọng hát , chỉ cần ngoại hình mà ngoại hình em ăn đứt Điền An Chị lăng xệ em đi chị ! Lệ Phi : Ừ ! tự thắp sáng mình lên đi , chị lăng xê cho Mạnh Đạt : Được để em đi mua xăng ! Lệ Phi : Mua xăng chi ? Mạnh Đạt : Tẩm lên người , bật lửa tự thắp cho nó sáng Lệ Phi : (móc ví tiền ) Tiền nè mua xăng đi Mạnh Đạt : Ngu chắc ! Lệ Phi : Hứ ! (nói với Điền An ) Điền An nầy , tuần qua tôi có việc phải ghé qua Hội Mỹ Thuật Thành phố , có một người đến làm quen với tôi , ông ta tự xưng là một Nghệ …. Ca Kim tiền Huế Nhân ….. đắp tượng chuyên môn , Đã thành danh mấy chục năm rồi Tôi có ý muốn mời ông ta , đến nhà của Điền An Nghiên cứu rỏ ràng về nhân trắc học Mặt mủi hình hài Cả tính cách phong thái của Điền An Điền An : ( ca ) Để coi bói phải không ? Chị ơi , em theo Đạo Phật Chuyện bói toán dị đoan em chẳng có tin đâu Lệ Phi : ( ca ) Tôi nói chưa hết lời . bói toán gì đâu Mời ổng về đắp tượng cho Điền An Siêu sao Ca nhạc - nhiều người ái mộ Mà nhà cửa đơn sơ -không có gì đặc biệt Phải làm cho nổi bật Điền An ( nói ) Đắp tượng cho em ? Lệ Phi : Ừ ! làm việc xã hội -hát phục vụ trẻ bụi đời , trẻ đường phố . hát chùa . hát từ thiện hát cứu trợ hoả hoạn , lủ lụt như vậy đã trọn đạo làm người rồi . Nên hưởng thụ một chút sống giản dị quá không phải là cách sống của tuổi trẻ, Điền An mới 24 tuổi , lại là siêu sao Ca nhạc Điền An : Siêu sao Ca nhạc phải sống thế nào mới phải hả chị ? Lệ Phi : Mạnh Đạt trả lời thay chị đi Mạnh Đạt : Hôm nay ngày kỵ tuổi của em .với chị em còn dám hài hước cho vui . em ớn ông Điền An lắm ! hỏng dám nói đâu Lệ Phi : Nhát dữ vậy ? để tôi nói , Một siêu sao phải sống khác người , hưởng thụ thành quả lao động Nghệ thuật của mình , ngông ngông ,điên điên một chút cũng không sao Điền An : Sống như mấy người tâm thần hả chị ? Lệ Phi : Bậy nà ! Thật ra số tiền cần thiết cho một người không đáng là bao .Làm ra nhiều tiền quá làm cái gì ? Phải nghỉ cách tiêu xài bớt đi chớ , theo tôi đắp tượng to bằng người thật của Điền An đặt trước tiền sảnh vừa sang trọng vừa mang tính Nghệ Thuật Điền An : Đắp tượng em đặt trước tiền sảnh là đụng hàng , có người làm trước rồi chị ơi ! em không bắt chước đâu Tiều : ( ra ) Dạ mời các anh chị dùng bánh ngọt .Anh An em tán đồng ý kiến với cô Lệ Phi , phải đắp tượng siêu sao Ca nhạc Điền An đẹp hơn , cao hơn , lớn hơn cho nội trội Diến An : Anh không làm vậy đâu Tiều Lệ Phi ) Chị Lệ Phi , em cũng làm cái gì đó nổi bật , khác người theo cách của em Lệ Phi : Cách gì ? Điền An : Em chưa tiện nói , nhưng chắc chắn không phải đắp tượng của em đặt trước tiền sảnh Lệ Phi : Điền An làm nhiều tiền , tích lủy mãi làm gì ? Điền An : Chị quen biết nhiều , nếu có thể xin chị giúp em xem ở đâu có khu đất rộng ven đô ,chị hỏi mua giúp em Lệ Phi : À ,hiểu rồi !Điền An định bắt chước Michael Jackson lập trại nuôi chó mèo ,thú hoang đây Điền An : Em yêu thú nuôi từ thuở bé , nhưng em chưa đủ sức lập trại nuôi chó mèo hoang ,như Michael .Sinh vật mà người ta gọi là trẻ mồ côi , trẻ đường phố , trẻ bụi đời ở Thành phố ta đông hơn chó mèo hoang chị ạ Tiều : Chó mèo hoang người ta bắt ăn thịt hết rồi , còn trẻ mồ côi không ai bắt ăn thịt nên đông lắm ! Mạnh Đạt : Rỏ là miệng lưởi của đầu bếp ! Tiều : Ý chết , em đang chiên đùi gà Mạnh Đạt : Hôm nay Điền An ăn mặn hả Tiều ? Tiều : Không , chiên đùi gà chay ! ( vô ) Lệ Phi : Đạt , em ra phố mua dùm chị bao thuốc lá Mạnh Đạt : Điền An không hút thuốc lá , nhưng luôn luôn có sẳn thuốc mời khách , để em vào lấy , khỏi mua ! Lệ Phi : Vậy Đạt ra nhà thuốc Tây mua cho chị mấy viên thuốc Panadol hay Tiffy gì cũng được Mạnh Đạt : Có luôn trong tủ thuốc gia đình để em lấy ! Lệ Phi : Thôi khỏi ,vô bếp lấy cái dĩa mua dùm chị 2000 nước mắm , Mạnh Đạt : Vậy thì em đi ! Điền An : Đạt đi đâu ? Mạnh Đạt : Mua nước mắm ( vô ) Điền An :Bếp nhà mình có nước mắm , khỏi mua Đạt ơi ! Lệ Phi : Điền An không hiểu gì sao ? Điền An : Dạ không , mua nước mắm chi vậy chị ? Lệ Phi : Trời ơi ! mua nước mắm làm cái gì ! Điền An : Vậy sao chị nhờ Đạt mua ? Lệ Phi : Tôi đuổi khéo cậu ta đó mà , tôi muốn nói chuyện riêng với Điền An Điền An : Đạt với em không giấu nhau chuyện gì cả Lệ Phi : Tôi biết , nhưng có người thứ ba tôi khó mở lời Điền An : ( im lặng nhìn Lệ Phi ngây ngô ) Lệ Phi : Tôi đã ly thân với chồng tôi rồi ! Điền An : Anh chị đang hạnh phúc mà Lệ Phi : Tôi phải cố làm ra vẽ hạnh phúc thôi ! Điền An : Rất tiếc , em xin chia buồn với chị Lệ Phi : Điền An biết vì sao tôi ly thân chồng tôi không ? Điền An : Dạ không ! Lệ Phi : Điền An biết tại sao tôi làm mọi việc cho Điền An không ? Điền An : Dạ điều nầy thì em biết , chi thương em đậu giải nhất "Tiếng hát Truyền hình " mà không có ai mời em đi hát bởi không thân thế . không ai tài trợ ,không tiền thực hiện Biz show ,không người dìu dắt nâng đở nên chị thương tình Lệ Phi : Điền An không biết hay giả vờ để bởn cợt tôi đấy ? Điền An : Em chưa hề dám vô lể bởn cợt với chị Lệ Phi : ( nhìn chằm chằm vào mắt Điền An ) nhìn vào đôi mắt Điền An , tôi biết Điền An nói thật ! Điền An quá lể phép dể thương , hương dậy thì con trai mới lớn còn phảng phất trong một cơ thể đàn ông hoàn chỉnh ! có phải chăng chính những thứ đó có một ma lực quyến rủ mà tôi không thể nào cưởng nổi , Tôi phải nói thật , nói hết nổi lòng sâu kín mà bấy lâu nay tôi chưa hề thố lộ . Ngay lần đầu tiên Điền An đến nhờ tôi díu dắt anh vào ngành công nghiệp kinh doanh tài năng và nhan sắc , tôi đã lkhông tự chủ được tôi , tôi vội gật đầu ưng thuận sẽ đưa anh lên hàng Siêu sao Ca nhạc , trong khi tôi chưa biết anh là ai , giọng hát ra sao , chỉ nhìn vào đôi mắt anh mà tôi đờ đẩn u mê như con ngốc si……… Ca Vọng cổ Câu 1 / Tình ……… nhận lời giúp anh mà tôi không đắn đo cân nhắc một lần …..khoảnh khắc đó mọi vật quanh tôi như bất động , mọi âm thanh như mơ hồ vọng từ cỏi xa xăm (-) Đó là thời điểm cảm xúc mảnh liệt nhất của đời tôi như ngọn lửa chợt rực sáng đến độ huy hoàng ,lộng lẩy nhất .Tôi đã nén bản năng giới tính con người để không chiếm đoạt anh trong những lần gặp gở ……. ( Lệ Phi nói dậm luôn ) Ngay lần đầu gặp Điền An đã làm tôi điên đảo Nhưng tôi còn sợ miệng lưởi búa rìu của thiên hạ dèm pha Bởi tôi có một gia đinh êm ấm với chồng con Và có cả nền Giáo dục Việt Nam luân thưởng Đạo lý Điền An : (nói dậm ) Chị Lệ Phi ,chị làm mọi thứ cho em là vì ……; Câu 2/ Vì yêu anh , vì yêu anh mà tôi làm tất cả từ việc thu xếp các show diễn cho anh đến giấy phép hành nghề ………… Tôi bỏ bê nhà cửa , chồng con lẻo đẻo theo rước đưa anh trong những chuyến đi về………..Tôi đã âm thầm thuê người tặng hoa ,vổ tay tán thưởng mỗi khi anh bước lên sàn diễn đêm đêm (-) Tôi đã dùng quyền lực bảo các phóng viên Ca nhạc ,Thời trang viết những bài báo về hiện tượng Siêu Sao Điền An xuất hiện . Anh chỉ ước mơ đi Châu Au biểu diễn ,tôi đã âm thầm thực hiện cho anh Điền An : ( nói dậm ) Cám ơn tất cả những gì chị làm cho em từ trước đến nay .Nhưng em cứ tưởng đó là nguồn yêu thương sẳn có trong mỗi chúng ta một thứ duy nhất trên đời càng cho đi càng nhiều thêm tràn đầy vô tận Lệ Phi : ( Ca ) Câu 3 / Tôi đã tạo nên nhiều tên tuổi Ca sỉ , Diễn viên ,nhưng những gì tôi làm cho họ đều kèm theo điều kiện . Việc làm dù cao đẹp cũng phải kèm điều kiện sống ,họ đã trả ơn tôi theo gợi ý tế nhị của tôi . Nhưng với anh tôi ngu si làm việc không công , chưa nhận bất cứ gì ngoài lời cảm ơn suông và nụ cười thánh thiện . Anh như một oan gia , nghiệp chướng , đã làm xáo trộn tâm hồn và nguyên tắc sống của tôi . Dù biết yêu anh là trái đạo nhân luân .trở thành mục tiêu cho búa rìu công luận . Tôi như con thú hoang bị nhốt lâu nơi đô thị văn minh chật hẹp , phá củi về rừng xưa tìm gặp bạn tình (Lệ Phi nói dậm luôn ) Tôi đã thố lộ nổi lòng sâu kín , Điền An ơi hãy hiểu thấu tình tôi Điền An : ( Ca Câu 4 ) Chị Lệ Phi , chị là nhân vật có tầm vóc lớn trong làng Ca nhạc có tài biến hoá một kẻ không tuổi tên thành Thần tượng cho đời ….. Em ngưởng mộ chị như một Phụ nữ tài ba lổi lạc , kính trọng chị nhu bậc Thầy khả kính thân yêu . Chị đã dìu dắt nâng em lên tận đỉnh vinh quang bằng tất cả kinh nghiệm một đời tích lủy. Em không phủ nhận trong tim em chị luôn hiện diện như một ân nhân ,như một người Thầy Lệ Phi : chỉ có thế thôi ….. Ca Kim tiền bản Sao….. lời tán dương ca tụng Dù thành thật hay dối gian , tôi nghe đã nhàm tai Tôi có quá dư ,lời tôn vinh , trân trọng , Tôi không khát khao , nghiện ngập lời khen . Tôi muốn nghe những lời ấm áp yêu thương Một cảm xúc tục trần , sướng thoả mê đau Tôi cần đôi môi đàn ông điên dại Và một vòng tay ghì chặt quấn lấy tôi Những thứ tôi cần chỉ có ở Điền An Đã từ lâu rồi , tôi cháy bỏng khát khao Nhưng tôi phải nén lòng vì vướng bận hôn nhân Nay tôi đã ly thân không còn chi lo sợ Tôi bây giờ là người thật sự tự do Điền An tôi yêu anh , yêu say mê cuồng dại Dù thành phố có nổ tung , đất trời đảo lộn Lệ Phi nầy cũng sẽ không ân hận đã yêu anh ( Nói lã lơi ) Điền An ….. ( nhích càng gần Điền An ) Điền An : ( hơi hoảng vì sự quá đà của Lệ Phi ) Chị Lệ Phi …. em ..…em…. Lệ Phi : Coi kìa ! Bộ chưa yêu lần nào sao ? Khi hát những ca khúc yêu đương , Điền An ngất ngây , say đắm , tình tứ , gợi cảm lắm mà…. Điền An : ( ca vọng cổ ,không vô hò ) Câu 5 / Dù em đã hát nhiều bài hát yêu đương trên sàn diễn đêm đêm làm xúc động bao người ……. Em hát như người đang yêu say đắm mê cuồng ….,nhưng đó chẳng qua là em diễn xuất trong khung kinh điển mà ca từ của nhạc phẩm gợi khơi (-) Thật ra chưa một lần em thật sự biết yêu , như chị đã yêu em bằng trái tim cháy bỏng . Em vô cùng cảm động trước tình yêu của chị đã dành cho em suốt mấy năm dài Lệ Phi : ( nói dậm ) Chưa biết yêu thì yêu thử một lần Để biết men yêu đương tuyệt vời kỳ ảo Tôi đã dìu anh trở thành ngôi sao ca nhạc Thì tôi cũng có thể dạy anh bài học vở lòng yêu Điền An : ( Ca ) Câu 6 / Chị Lệ Phi ! em cũng có thể đáp lại sự khát khao của chị bằng những ca từ trong nhạc khúc Tình ca , hay bằng lời thoại của chàng Công Tử hờn dỗi yêu đương trong kịch bản phim tình yêu lãng mạn .Em cũng có thể làm những động tác như bản năng thôi thúc ,diễn cho ánh mắt thành tục trần sướng thoả mê đau . Em có thể làm bất cứ những gì chị đòi hỏi nơi em , trừ một tình cãm thiêng liêng cao khiết tâm hồn….. Chị là người làm văn hoá , có đời sống tinh thần , trí tuệ thanh cao chắc chị không ngộ nhận tình yêu là đổi trao xác thịt , chìu theo bản năng thấp thô giới tính như một người chưa được thăng hoa Lệ Phi : ( nói )Anh mắng tôi là con vật cái tình dục đấy sao Điền An : ( Im lặng ) Lệ Phi : ( im lặng nặng nề vài giây ) Tôi làm mọi thứ cho anh được phong tặng danh vị siêu sao , mà anh trả ơn tôi bằng cách chửi thẳng vào mặt tôi là con thú cái sao Điền An ? Điền An : Trả ơn có nhiều cách ,không nhất thiết phải lấy ân nhân .An sâu nghĩa nặng của chị em vẫn ghi tạc trong lòng , ngay phút giây nầy ,em vẫn xem chị là ân nhân và nguyện có ngày đền đáp Lệ Phi : Yêu tôi đi . đơn giãn thế thôi là đã trả ơn tôi rồi đó Điền An : Em sẽ làm tất cả có thể để trả ơn chị , trừ việc phải yêu chị Lệ Phi : Vậy thì tại sao ? vì cái gì ? vì ai mà anh không thể yêu tôi ? nói đi Thắng Xuân : ( ra ) em đến muộn vì kẹt xe Dạ em xin lổi , em chào chị Lệ Phi Lệ Phi : ( nhìn Thắng Xuân trịch thượng , thù địch ) À ,thì ra vì cái con Ca sỉ hạng ba chân dài tóc rậm nấy ,thảo nào ……. Điền An : Chị Lệ Phi ,chúng em chỉ là đồng nghiệp Lệ Phi : Đồng nghiệp , Hứ ! Điền An : Thắng Xuân là người yêu của …. Lệ Phi : Của ai ? Mạnh Đạt : ( ra ) của em Thắng Xuân : Xin lổi anh , em bị kẹt xe nên đến tập muộn Lệ Phi : Loại Ca sỉ hạng ba nầy đang cặp với anh nầy mà ngủ với anh khác đâu có lạ Thắng Xuân : Tôi cấm chị ! Lệ Phi : Cấm tôi à ? Thằng Thầy của cô còn phải quý lạy van xin ân huệ của tôi đấy ! Cô còn muốn ỏng ẹo trên sân khấu ca nhạc để lấy chồng giàu chứ ? Mạnh Đạt : Chúng tôi đã hứa hôn và sẽ thành hôn khi chúng tôi có sự nghiệp ,chị đi quá đà rồi chị Lệ Phi ! Lệ Phi : ( vổ má Mạnh Đạt ) Tôi tội nghiệp cho cậu đấy ! Loại Ca sỉ hạng ba nầy … Thắng Xuân : Chị để yên loại ca sỉ hạng ba đúng vị trí của nó . Tôi cam phận làm ca sỉ hạng ba vì tôi không muốn có một thế lực , quyền năng nào bao trùm ,khống chế chúng tôi Mạnh Đạt : Chúng tôi muốn đứng vững bằng chính đôi chân của mình và không muốn trở thành khối bột dẻo trong tay bọn nặn tượng Siêu sao Lệ Phi : Điền An , anh có những người bạn tốt đấy ! họ bảo anh là khối bột dẻo trong tay tôi đấy Mạnh Đạt : Trường hợp Điền An là ca biệt . Điền An có động cơ để làm thật nhiều tiền ,nhưng tôi biết chắc chắn Điền An không phải kẻ khát tiền Điền An : Đừng .đừng nói khi tôi chưa làm được gì Thắng Xuân :Tụi em không thể để người ta khinh thường anh ( Nói với Lệ Phi ) Chị Lệ Phi , chị có thấy ca sỉ Siêu sao nào ăn chay trường , hàt chùa , hát từ thiện , không ăn chơi đàng điềm , không sa đoạ không nhẩy đầm , không thuốc lắc ma tuý , miễn dịch với những thói xấu chưa ? Lệ Phi : Điếm tiền và sung sướng nhìn nhiều con sồ zéro trong tài khoản gủi Ngân hàng cũng là thói xấu của con người đấy chứ ! Tôi có thể nói chính xác con số tỉ trong chương mục của Điền An mà Và tôi cũng có thể nói chính xác doanh thu hàng tháng mạng lưới tiệm ăn , nhà hàng của Điền An làm chủ nữa đấy ! Mạnh Đạt : Chị nói hết chưa ?Thế chị có biết háng tháng rút tiền lãi ngân hàng ra Điền An làm gì không ? Thắng Xuân : Và chị biết những tiệm cơm chay mà chị gọi là mạng lười tiệm ăn , nhà hàng do Điền An làm chủ hàng ngày phân phát bao nhiêu phần ăn miễn phí cho bệnh nhân nghèo ở bệnh viện và trẻ em đường phố bụi đời không ? Điền An : Hai bạn nghe tôi lên lầu tập dợt trước đi , tôi sẽ lên sau Gần đến ngày Lể Phật Đản rồi mà hai bạn chưa thuộc ca từ "em là vì sao sáng "và "Trái tim Bồ Tát "Lên đi ( nói với Lệ Phi ) Chị Lệ Phi , chị quay sang phía trái là cửa ra vào đấy ! Lệ Phi : Đuổi tôi à ? Bước vào làng Ca nhạc anh trở thành Siêu Sao quá dể ,không va vấp trở lực nào nên kiêu hảnh . Nhưng anh đừng quên , nâng anh lên và kéo anh xuống tôi chỉ cần búng nhẹ ngón tay thôi ! dù là Siêu Sao chỉ một scandal là anh tiêu đời . Đừng quên tôi là Lệ Phi (vô ) Mạnh Đạt : Xin ổi Điền An giận đến run người tôi không kềm chế nổi , tôi nói quá lời , tôi lo Thắng Xuân :Bây giờ em mới sợ , bà Lệ Phi nầy ghê gớm lắm , Ca sỉ chúng mình ai cũng phải nể sợ quyền lực của bà ta Điền An : Hai bạn yên tâm , bả hù doạ tôi hoài đấy chứ , bao nhiêu lần từ chối show diễn do bả sắp xếp để hát cứu trợ bả làm như trời sập , nhưng hôm sau đến làm lành với xin lổi tôi trông tội nghiệp và thảm hại lắm ! Mạnh Đạt : Nhưng lần nầy nghiêm trọng hơn Điền An ơi , tôi cảm nhận được điều nầy Điền An : Tôi không nghỉ vậy đâu (Tiếng chuông cửa ) Điền An : hai bạn lên lhòng tập trước đi ( Mạnh đạt và Thắng Xuân vô ) Điền An : ( mở cửa ) Dạ chào Bác , xin lổi Bác tìm ai ạ ? Băng Châu : ( ra ) Tôi xin được gặp Ca sỉ Điền An Điền An : Dạ cháu là …. Băng Châu : Nhìn cháu là tôi biết ngay .Xin lổi tôi vào nhà được không ,vì câu chuyện tôi hơi dài dòng Điền An : Xin lởi cháu vô ý , xin mời Bác vào Băng Châu : Cảm ơn , không dám làm mất nhiều thồi gian quý báu của cháu , tôi xin nói ngay Tôi đã xem album " Biết đâu nguồn cội " vừa mới phát hành của cháu tuần …… Ca Lưu thuỷ trường Qua ……. Tôi có lời thành thật ngợi khen Một album đặc sắc thuyệt vời Tôi vốn là tín đồ dòng nhạc Trịnh xưa nay Buổi nay , nhịp sống quá rộn ràng Người người tất bật vội vàng Không dể tìm phút thanh thản vô ưu Khi xen clip "Biết đâu nguồn cội " Chợt tôi thấy diễn viên minh hoạ Tay ôm đàn dắt đứa bé ăn xin Đó là người bao năm tôi mong đợi Tôi đã tìm khắp nơi lặn lội Nên đến đây xin nhờ cháu giúp Diễn viên thủ vai người ăn xin trong nghĩa địa Hiện ở đâu tôi xin gặp mặt Hơn hai mươi năm trôi giạt sông hồ Không một lần trở lại quê hương Cũng chẳng có tin thư Tôi tưởng ổng chết rồi nơi đất khách phơi xương Điền An : ( ca ) Thưa Bác , người diễn viên ăn xin minh hoạ Om đàn hát rong đi về trong nghĩa địa Là diễn viên Hoàng Cầm vốn thật Cha tôi Hôm nay đến viện mồ côi Tặng quà cho các cháu thiếu nhi Cha tôi cũng sắp về trước buổi cơm trưa Băng Châu : ( nói ) Cái gì , cậu là con trai của ông Hoàng Cầm ? Điền An : Dạ , Ba con diễn vai người hát rong ăn xin đạt không Bác ? Băng Châu : Vâng ! ổng diễn hay lắm ! ( thất vọng , ngao ngán ) Vậy thì tôi còn gặp ổng làm chi nữa . Thảo nào hơn 20 năm ổng không về .Xin cảm ơn đã làm phiền Cậu Chào Cậu ( Băng Châu đứng lên , đi đến cửa ra vào thì chạm mặt Hoàng Cầm và Tí - Na bước ra ) Hoàng Cầm : ( nhận ra ngay Băng Châu ) Kìa Băng Châu , là bà đó ư ! ( Sân khấu hoàn toàn im lặng vài giây ) Băng Châu : Ở với vợ sau , ông sinh được nhiều con như vậy à Hoàng Cầm : Không không ,không phải như vậy đâu , mời bà ngồi tôi giải thích Băng Châu : Ong không cần giải thích đâu .con trai lớn ông Ca sỉ Diền An đã nói tôi nghe rồi Hoàng Cầm : Điền An Con đã nói gì với … à để Ba giới thiệu đây là Bà Băng Châu , vợ của Ba từ ngoài quê mới vô . Các con đến đây chào …. Ơ …….chào Mẹ đi Điền An : Mẹ con ? ( ngần ngừ ) Hoàng Cầm : (khẻ gật đầu ) Chào mẹ đi con Điền An : Dạ , con là Điền An xin chào Mẹ Tí : dạ con là Tí , con xin chào Mẹ Na : dạ còn con là Bé Na xin chào Mẹ Băng Châu : ( hờ hửng lẩn chút ngao nhán ) Không dám ( nói với Hoàng Cầm ) Ông bỏ tôi đi biền biệt hơn 20 năm nay là vì các cô cậu đây phải không ? Vợ sau ông là ai , tôi xin được gặp mặt để chào hỏi một câu cho phải phép Dì Hai : ( Bưng khai trà đi ra ) Mời Chị dùng nước . Ông mới về ( dợm vô thì bị Băng Châu nắm tây níu lại ) Khoan đã ! Xin chào Cô ! ( im lặng ngắm nhìn dì Hai giúp việc thật kỷ pha chút ghen hờn , tủi phận lẫn khinh bạc ) Xin lổi Cô ở với ông Hoàng Cầm bao lâu rồi Dì Hai : ( tỉnh rụi ) Dạ em biết ông Hoáng Cầm cũng hơn hai chục năm rồi Chị , nhưng chính thức về ở nhà nầy mới có bốn năm thôi chị Băng Châu : ( lườm Hoàng Cầm ) Vậy là cô sinh ra các cô cậu đây khi chưa ở chính thức với ông Hoàng Cầm à ? Cụng ngang trái éo le lắm đây ! nhưng cũng lén lút tìm đến với nhau sinh cho ông Hoàng Cầm những ba mặt con , mắn đẻ thật Hoàng Cầm : Không phải vậy đâu , Bà Băng Châu ! Băng Châu : Tôi có quyền gì với ông mà ông phải phủ nhận gia đạo ấm êm hạnh phúc vợ trẻ ,con ngoan của ông . Thôi , tôi không dám làm phiền các quý vị thêm nữa . ( đứng lên ) Xin cảm ơn đã tiếp đón tôi ( đi về phía cửa ) Điền An : Mẹ , Mẹ hiểu lầm rồi , Ba con vẫn sống đơn độc mấy mươi năm nay .Dì Hai chỉ là người giúp việc cho gia đình nầy thôi Mẹ à ( nói với Tí và Na ) Tí Na hai em ra sau nhà giúp dì Hai và anh Bếp lo com8 nước mời Mẹ dùng Tí : Anh Hai , bây giờ anh em mình có đủ Cha Mẹ rồi , em vui quá anh Hai ơi ! Na : Anh Hai , Me già rồi mà Mẹ đẹp và sang trọng quá ,Anh Hai ,vậy mà Ba giấu anh em mình , em tưởng nhỏ lớn Ba không có vợ Điền An : Để Ba Mẹ trò chuyện , anh em mình vô trong đi Tí Na ( Tất cả vô , chỉ còn lại Hoàng Cầm và Băng Châu ) Hoàng Cầm : Mới đó mà đã 24 năm . biết bao dâu bể đổi thay !.Bà có bước thêm ……. Băng Châu : Thì ra ông tưởng thế . Ba con Băng Tâm mất tôi chắp nối với ông .Một mất , một bỏ đi quá đủ cho tôi rồi , tôi đâu có đủ can đảm bước thêm bước nửa Ong Hoàng Cầm , có khi nào ông mường tượng ra hơn 20 năm tôi sống như thế nào không ? Hoàng Cầm : ( im lặng , vừa hổ thẹn vừa ăn năn hối tiếc ) Băng Châu : ông ơi ! 20 năm dài tôi đã trải qua một đoạn đời khổ đau , mất mát . Con Băng Tâm thấy tôi quá yêu ông nên hờn giận bỏ tôi đi . Bao nhiêu năm biền biệt chẳng tin thư , không biết nó sống chết ra sao Nổi đau mất con chưa khuây nguôi , Rồi ông cũng bỏ tôi một mình nơi nông trại mênh mông lạnh lẻo Tôi sụp đổ hoàn toàn Tôi oán hận ông quen thói yêu đương ,đa tình lãng mạn Đi với người đàn bà khác mà nở bỏ rơi tôi Hoàng Cầm : Tôi xin tạ tội cùng Bà Băng Châu : Cách đây mấy hôm , tôi xem album Biết đâu nguồn cội ,chợt nhận ra ông với cây đàn Guitar thời trai trẻ lảng du nay đã trầy sướt dạn dày cát bụi Ong diễn như thật làm tôi bật khóc ! Hoàng Cầm : Bà vẫn lãng mạn như thời chúng ta còn son trẻ ! Băng Châu : Ong nói đi , ông ăn ở với ai mà có đến ba mặt con ? Hoàng Cầm : Tôi có ăn ở với ai đâu . Ba đứa nhỏ đó tôi nhặt được lúc tôi hát rong ăn xin mà Băng Châu : Cái gì ? Ong ăn xin ? Ông nhập vai đến nổi lẩn lộn cuộc đời thật và vai diễn của ông đến thế sao ? Hoàng Cầm : Đoạn phim đó tôi không diễn gì cả , tôi chỉ tái hiện lạimột đoạn đời quá khứ . Đó là cuộc đời thật của tôi Băng Châu : Tơi không hiểu Hoàng Cầm : ( Nói lối ) Bà ơi tôi bỏ quê hương là để tìm kiếm con Băng Tâm Mới lưu lạc đến thành phố nầy kiếm sống Nhưng tôi chỉ là một nhạc công tỉnh lẽ không tên không tuổi Không tìm được việc làm tôi đói khát triền miên Tôi mới ôm đàn hát dạo ăn xin Thắm thoát ,mới đó mà đã hơn 20 năm tôi bỏ nhà luân lạc Băng Châu : Sao ông không trở vềquê củ , tôi chờ ông nay tóc đã pha sương Hoàng Cầm : Bà ơi ,tôi có một nổi lòng sâu kín , sống để dạ , thác mang xuống mồ theo nắm xương……….. Ca Nam ai ( lớp 1 ) Khô ……..Đeo đẳng tôi đã mấy chục năm trời Mà không dám tỏ cùng ai , dù người đó là Bà Tuổi trẻ lổi lầm tôi suốt kiếp ăn năn Tự khổ hình đày đoạ xác thân Để trừng phạt tội lổi mình , trong một phút u -mê Tôi ly hương , luân lạc đất đô thành Lăn lóc bụi trần , không chốn nương thân Tôi sống kiếp ăn mày , Bằng hình hài nghiệp chướng trầm luân Tôi không về quê hương bản địa Mãi lang thang làm khách phong trần Tôi muốn tự lưu đày ,để chuộc lổi lầm xưa Băng Châu : ( Gác vọng cổ ) Ông ơi hơn 20 năm không về lại quê xưa tôi tưởng ông đã rủ xương nơi quê người đất khách , nào hay đâu ông lăn lóc gió sương dạn dày cát bụi ôm đàn hát rong sống kiếp ăn …… Ca Vọng cổ Câu 3 / : Mày …… ông ơi ! tội tình chi mà ông phải đoạ đày ……. Gia đình ta tuy không thuộc hàng danh gia vọng tộc , nhưng cũng cữa nhà trang traị dọc ngang (-) Ông bỏ đi rồi tôi vật vã khóc than , rồi cũng phải xắn tay áo lên để cai quản người ăn kẻ ở . Vàng chất đầy rương chờ chồng về khen đảm đang - hiền phụ mà ông lang thang đói khát quê người Hoàng Cầm : ( nói dậm ) Tôi không xứng đáng hưởng cảnh giàu sang êm ấm . Không xứng đáng cho Bà chờ đợi yêu thương . Tôi van Bà đừng nói nữa Băng Châu ( Ca ) câu 4 / : Tôi goá phụ nửa chừng xuân , yêu ông một Nghệ sỉ lãng du có đôi mắt buồn sâu thăm thẳm đa tình …..Ông lên tháp cổ ôm cây đàn tróc sơn bụi bám , ngồi một mình độc thoại với phế tích ngàn năm . Tôi men lên theo lối ngập cỏ tranh , nhìn ông co ro ngủ dưới bệ thờ u linh - cổ tích .Tôi rước ông về nông trang bốn mùa gió lộng , nhật nguyệt đi về , trới đất hẹn hò vui Rồi chim nhớ cội nguồn trở lại rừng xưa , lướt gió tung mây mờ mịt phương trời Hoàng Cầm : ( nói dậm ) Tôi là kẻ nặng nề tội lổi , không còn mặt mủi nào trở lại quê xưa . Tôi không dám về gặp Bà mấy chục năm qua ,Xin đừng gợi khơi cho tôi thêm nặng lòng u-ẩn . Băng Châu ( Nói ) Nhưng với tôi ông có tội gì đâu (Ca câu 5 ): Giận ông bỏ tôi , tôi ghen hờn nói vậy Chớ thật ra , ông là người tôi suốt kiếp tôn thờ …… Ong bỏ tôi đi mà tôi vẫn chung thuỷ đợi chờ …….Tôi yêu ông một tâm hồm Nghệ sỉ , chỉ một chiếc lá khô rơi rụng vô tình cũng làm ông ngơ ngẩn bâng khuâng (-) Hoàng Cầm ơi ! hãy cùng tôi về lại mái nhà xưa , đốt lò hương củ bao năm trời nguội lạnh . Tôi sẽ thay áo mới trong ngày vui tương hội , nghe ông kể chuyện trầm luân thân phận con người Băng Châu ( nói luôn ) : Ông ơi ! trang trại giờ đây mênh mông lạnh lẻo . Thui thủi một mình tôi đơn độc lắm ông ơi Vàng bạc của tiền không lấp trống nổi cút côi Tôi cần ông bên cạnh sớm khuya bầu bạn Hoàng Cầm : ( Ca câu 6 ): Cảm ơn Bà , bà ơi tôi là kẻ bất toàn tội lổi đã gây ra một tội ác tày trời không thể thứ tha . Hơn 20 năm tôi sám hối ăn năn ,tự hành hạ cho thân tàn ma dại . Mặc áo ăn mày hôi tanh rách rưới cho người đời chà đạp miệt khinh . Khổ hình thể xác thay cho trừng phạt tâm linh , cho nhẹ nổi dáy vò ám ảnh . Nhưng sao đôi mắt hờn căm nghiệp chướng vẫn trừng nhìn tôi trong bóng đêm mê tỉnh chập chờn ( dàn nhạc cổ ngưing đàn đột ngột . Hoàng Cầm yếu dần , ho khan và đau ngực .) ( Tiếng hậu đài ) Băng Tâm : ( tiếng hậu đài ) Đừng … đừng Con lạy dượng , tội nghiệp con … buông con ra …. buông con ra …Có ai cứu tôi ……. ( giọng ú ớ bị bịt miệng , tiếng khóc ray rức ) Hoàng Cầm : (ám ảnh kinh sợ .lùi dần , ngơ ngác ,bịt mắt ) Băng Tâm : ( tiếng hậu đài ) Đừng … đừng Con lạy dượng , tội nghiệp con … buông con ra …. buông con ra …Có ai cứu tôi ……. ( giọng ú ớ bị bịt miệng , tiếng khóc ray rức ) Hoàng Cầm : ( Ca tiếp 8 nhịp cuối câu 6 ) : Xin đừng nhìn tôi bằng đôi mắt hờn căm ,đeo bám tôi gần hết cuộc đời …'' Tôi quỳ lạy xin tha thứ tội , một phút yếu lòng không nén được bản năng ( Hoàng Cấm quỵ dần , đổ xuống ) Băng Châu : ( hốt hoảng ) Ong ơi ! ông .Các con ơi ! Điền An ơi ! Ba con , Ba con ( Điền An ,Tí , Na ra ) Điền An : Ba ! Ba ơi ! Bệnh Ba tái phát lại rồi ,Mẹ ơi Ba con độ nầy yếu đuối lắm ! Ba con lao phổi gần 20 năm nay rồi . ( nói với Tí , Na ) Hồi sáng Ba làm gì ? Tí : Dạ Ba vào chánh Điện lể Phật , hầu chuyện cung Sư Cụ Trụ Trì một lúc rồi Ba ra ngoài vui đùa với các em cô nhi . Ba đàn hát cho các em nghe nữa Na : Thấy Ba có vẽ mệt , em với anh Tí giục Ba về , nếu không Ba còn ở lại vui chơi với các em Điền An : Gọi Taxi đưa Ba đi bệnh viện ngay ! Tí : Dạ ( bấm điện thoại ) Alô taxi 20 phải không ? Màn **************************************************************** Cảnh 3 Vẫn cảnh phòng khách nhà riêng của Điền An , thêm một tấm gương soi và kê thêm 1 giường nhỏ cho Hoàng Cầm nằm , 1 table de nuit ,1 phích nước và ít trái cây ( Điền An mệt mỏi ngủ thiếp tựa đầu vào giường nơi Hoàng Cầm nằm dưởng bệnh . Anh sáng được thiết kế biểu tượng cho Điền An đang trong giấc mơ ) Điền Long : ( chậm bước ra ) Điền An con , hãy tỉnh thức ,Thầy đến với con đây ! Điền An : ( mở mắt , thật chậm nhẹ nhàng đứng lên nhìn quanh tìm kiếm và nhận ra Điền Long ) Thầy ! sao đến giờ Thầy mới đi tìm con Điền Long : Thầy vẫn đến đây nhưng con đang mê ngủ , mãi đến giờ con mới tỉnh thức gặp Thầy Điền An : Thầy ơi ! con nhớ Thầy lắm nhưng con không biết đường về chùa . Cõi trần hung ác hiểm nguy , con không muốn hát ăn xin bán vé số Thầy đưa con về chùa đi Thầy ơi ! Con muốn làm chú điệu , lớn lên con đi tu như sư huynh Điền Sơn .Thôi đi về chùa đi Thầy Điền Long : Điền An con hãy định tỉnh tâm thần ! Bây giờ con là Ca sỉ Điền An , con không còn là chú điệu tóc vắt tai bé bỏng của ngày xưa ! Điền An : ( nhìn chính mình trong gương soi ) Dạ , con là Ca sỉ Điền An , danh hiệu lớn quá ,nặng nề quá ! con vác không nổi . Thầy ơi Ca liêu giang Xa thầy …..con khổ lắm Thầy ơi ! Suýt bị móc mắt bẻ tay , thành đứa trẻ tật nguyền . May có người ăn xin , cứu con thoát khỏi nạn tai Đem con về nuôi dạy hát ca Rồi dắt díu nhau một trẻ một già Đi dạo khắp phố phường hát dạo kiếm cơm . Bác ăn xin , trong thân xác nghiệp chướng trầm luân , Dù rách rưới hôi tanh , nhưng thương yêu con như con ruột của mình Cho con học hành , con đổ đạt nên người Rồi học âm nhạc thành tài Đoạt giải nhất Tiếng hát Truyền hình Nổi vui mừng , quá lớn cho một trẻ lạc loài Con nghỉ đến việc kiềm tiền , bằng tiếng hát của mình Với lòng tự tin , kiên nhẩn có thừa Đến các sân khấu , nhà hàng Nhưng Ca sỉ quá nhiều , con không thể chen chân Tưởng đời con phải sống trong tăm tối vô danh Nhưng vận may quay lại mĩm cười . Con gặp được ân nhân , đã giúp con làm nên sự nghiệp Tên tuổi Điền An vụt sáng chói ngời Nhưng nay con phải chọn một con đường Đôi bề tiến thoái lưỡng nan ( nói luôn ) Muốn được tồn tại trên sân khấu , con phải làm một việc trái lương tâm . Con bối rối không tìm được lối đi . Thầy ơi , con đang trả giá cho sự nổi danh . Không lúc nào con được vô ưu an lạc Điền Long : Chưa thanh tịnh ba nghiệp , chưa đoạn diệt tam đồ mong gì có được phút trời quang mây tạnh . Biết con đang ngụp lặn giữa cỏi trần oi bức khô khát lợi danh nên Thầy vẫn hằng nguyện cầu Hộ Pháp Chư Thiên và Bồ Tát Quán Thế ………. Ca Nam Xuân ( lớp 1 ) Am …….. Độ trì gia hộ cho con . Giữa biển đời mênh mông , được mát mẻ hanh thông Oi thương thân con lăn lóc bụi trần Lang thang đói khát ăn mày Giữa ô uế tục trần Mà vẫn sạch lòng như Sen Con tuổi nhỏ , mà yêu thương bao la nhân hậu Đã giúp biết bao người , thoát cảnh đời tối tăm Thuở anh nhi con ở nơi cửa Phật Chủng tử Bồ Đề ươm sẳn trong con Hãy định tỉnh quán sát tâm mình Con sẽ tìm được lối đi Điền An : ( nói ) Thầy ơi Bà Lệ Phi … Điền Long : ( chầm chậm đi vô vừa ngâm thơ Thiền theo điệu Nam xuân ): Cỏi trăng lên ,nẻo trăng về . An nhiên như thể chưa hề long đong ( vô hẳn ) Điền An : Thầy ơi ! đừng bỏ con , cho con theo với ! ( chạy theo Điền Long đến cánh gà gặp Diệu Nhân ) Điền An : Cô Diệu Nhân ! Diệu Nhân : ( hờn giận không nhìn Điền An ) Điền An : Cô đừng giận con . con sẽ không đi theo người lạ nữa D ệu Nhân : Cô đã bảo con đứng trước cửa tiệm may chờ cô . Sao con không nghe lời cô dặn dò? Điền An : Con xin lổi cô , dạ tại vì con thấy gian hàng đồ chơi xanh đỏ , có con chó thổi kèn ,con khỉ đánh trống , con thỏ mắt ngọc ,con thích quá mà không có tiền mua . có một Bà tốt bụng ,mua cho con con khỉ đánh trống ,còn cho con ăn kẹo nữa , rồi bà ấy bảo con theo bà ấy sẽ gặp cô Diệu Nhân : Vì các món đồ chơi xang đỏ mà con bỏ Thầy , bỏ cô bỏ anh Điền Sơn đi theo người ta .Con tệ lắm ! Con có biết cô thương con còn hơn bản thân cô không ? Điền An : Con biết lổi rồi , cô đừng giận con nửa Diệu Nhân : ( vẫn hờn giận ,không nhìn Điền An ) Điền An : À phải rồi ,con vẽ hoa sen tặng cô nghen Diệu Nhân : Không giận lâu được . đã khôi ngô , tuấn tú lại còn ngoan ngoãn khéo nói . Thôi cô nấu chè sen mời Thầy , có để dành cho con mộy chén , vô đây cô cho ăn , đi con … Điền An : Cô Diệu Nhân ! Thầy thường dạy con rằng . Nói lối : Tuy cô không có công tạo cho con nên hình nên vóc Nhưng một tay cô bồng bế vổ về Mớm cho con từng muổng cháo chén cơm Tập cho con từng bước đi trong những ngày con biết đi chập chửng Khi con ốm đau cô buồn rầu thức…. Ca Xế xảng Trắng ….. suốt đêm thâu Ap ủ cho con ,chạy thuốc lo thầy Con mạnh lành cô cười hoan hỷ bình an Con lớn lên … cô chăm sóc May cho con từng tấm áo manh quần Dấm dúi con từng trái chuối củ khoai Oi ơn đức cao dày , chưa đáp đền mà con bỏ con đi Diệu Nhân : (Ca vọng cổ không vô hò ) Câu 15 / Ngày mất con cô như người điên loạn , chạy kiếm quẩn quanh khắp ngỏ chợ hang cùng ……………Bái lạy liên miên cầu Bồ Tát Quan Am cho con được an lành …. Không dám khuấy động chốn tôn nghiêm tỉnh mịch , cô ra rừng trúc sau chùa ngồi khóc nhớ thương con (-) Sợ con đói lạnh không ai lo lắng chăm nom không chịu nổi gió mưa bởi vai gầy sức yếu.Cô đã ra tiệm may lấy áo chờ con về mặc, cho con xun xoe lên lể Phật khoe Thầy Điền An : Khi con bị đói khát con nhớ cô lắm , chỉ mong tìm lới về chùa để được cô cho ăn Diệu Nhân : Vậy Điền An nhớ cơm , chớ đâu có nhớ cô Điền An : Không phải vậy ,ý con muốn nói Thầy dạy con học chử , học kinh còn cô cho con ăn mặc , con biết cô thương con nhất chùa mà Diệu Nhân : Thôi cô vô nấu cơm , Điền Sơn đang quét lá ngoài sân chùa , con ra đó chơi với anh đi Điền An : Dạ ! Anh Điền Sơn ơi ! anh quét lá xong chưa ? Cỏng em ra rừng trúc chơi đi Điền Sơn : ( xuất hiện ) Em cao lớn quá rồi , anh cỏng em sao nổi .Thôi ra ao sen múc nước tưới cây cảnh đi ! Điền An : Dạ ! Ca Bắc sơn trà Hoa sen nở hương thơm thanh khiết Loang toả dìu dịu khắp am tranh Nước ao sen múc lên mỗi ngày Vào sân chùa tưới kiểng tưới hoa Chân sáo bước vui Niệm thầm lâm râm A di Đà Phật An lành tuổi thơ Điền Sơn : Đã thành danh rồi mà còn hát bài hát thuở làm chú điệu sao Điền An ? Điền An : Không ai có thể bứt lìa tuổi thơ ấu ngọt lành của con người được , nhiều lúc thật vô tình em khẻ hát chợt nhớ ra đó là bài anh dạy em ,Em nhớ anh lắm Điền Sơn : Nhớ gì ? Điền An : Nhớ đủ thứ , không quên gì hết ! Anh lớn rồi mà cứ bị em ăn hiếp , em không muốn đi sợ lấm bẩn chân là bắt anh cỏng . À ! anh có nợ em món nợ lâu rồi mà chưa trả ,trả đây ! Điền Sơn : Nợ gì mà trả ? Điền An : Nợ cái tên của Cha em . bây giờ anh nói tên Cha em cho em nghe đi , đi anh Diền Sơn Điền Sơn : Cha em là Ong Hoàng Cầm đó Điền An : Ba Hoàng Cầm là Cha nuôi em mà Điền Sơn : Cha ruột em đó Điền An : Chắc không phải đâu Điền Sơn : Không tin em đi hỏi Thầy thì biết Điền An : Thầy đi rồi Điền Sơn : thầy lên đỉnh núi ,anh em mình lên đó tìm Thầy đi Điền An : Phải đó ! Đi ! ( Điền Sơn và Điền An diễn động tác leo núi ) Ca Ngựa ô Bắc Đá cheo leo gập ghềnh đường lên non Đỉnh non cao tít mù trong mây Dìu em lên từng gộp đá Ngược nguồn con suối uốn quanh Qua rừng trúc lá xanh Điền An : ( Ca ) Gió trúc reo hoà âm suối nhạc Bách Tùng trầm mặc trăm năm Mai già trơ gan bao Đông lạnh Rêu phong đan màu cổ tích Ôi ! Thiên nhiên vốn sẳn nhân từ Gió vô ưu tự tại đi về , mây phiêu bạt mấy đỉnh trời Nghe vị Thiền đá thở hơi kinh Điền Sơn : ( Ca ) Trong vô ngôn pháp ngữ nhiệm mầu Cỏ cây trời đất giao hoà Cỏi vơi đầy tịch lặng hân nhiên ( Tiếng gió rít ) Điền An : ( Nói ) Đến đỉnh rồi ! Thầy ơi ! Thầy đang ở đâu ? Cha con là ai . Thầy ơi ! Thầy đang ở đâu Cha con là ai ? Điền Sơn : Đừng ra đó cheo leo lắm ! Nguy hiểm lắm Điền An Điền An : Em tìm Thầy , Thầy ơi Cha con là ai ? Điền Sơn : Trở vào ngay kẻo ngã ! Điền An : Không ! em quyết phải tìm Thầy hỏi cha em là ai . Á ! Thầy ơi cứu con ! ( Điền An trở lại bên giường Hoàng Cầm đang nằm trong tư thế củ ) Điền An : Thầy ơi cứu con ! Hoàng Cầm : ( nghe Điền An kêu la trong mơ , lay nhẹ Điền An ) Điền An con , Điền An ! Điền An : ( choàng tỉnh ) Ba ! Hoàng Cầm : Con mơ gì mà kêu cứu vậy con ? Điền An : Dạ con mơ ngã từ trên núi . dạ chỉ là giấc mơ .Con mệt quá ngủ thiếp lúc nào không biết Hoàng Cầm : Tối qua con đi diễn về muộn quá , con lên lầu chợp mắt một chut đi con Điền An : Con chợp mắt được một lúc , con khoẻ rồi Ba Hoàng Cầm : Con đừng cực nhọc vì Ba , lên lầu nghỉ đi Điền An : Không nghe lời Ba đưa Ba về nhà con sợ Ba giận , Bệnh tình của Ba nên ở Bệnh Viện . Đang trên sân khấu mà con không thể nào tập trung vào bài hát nổi Hoàng Cầm : Ba không sao đâu mà Mọi người đâu cả rồi con? Điền An : Dạ Con Na đi học , Thằng Tí tập võ Mẹ con chắc đang ở sau bếp nấu thức ăn cho Ba. Ba cần gặp Mẹ không con gọi Hoàng Cầm : Không cần đâu con ! Điền An : Ba ! Con vừa mơ thấy Thầy , sư huynh con và cô Diệu Nhân ,Sư huynh con bảo Ba là Ba ruột của con đó Hoàng Cầm :( cười vui ) Tại con thương và quá lo lắng cho bệnh tình của Ba nên nhập tam thôi .Con biết con là đứa bé bị bà Hai mẹ mìn bắt cóc mà …..Con hát hoài nhạc phẩm Biết đâu nguồn cội , con luôn khao khát muốn biết Cha con lá ai Điền An : Con xin lổi Ba , ở bên Ba mà con cứ mãi nghỉ về một người Cha ruột thực ra biết có tồn tại trên thế gian nầy hay không Ba đừng buồn giận con nghe Ba ! Hoàng Cầm : Ba không nhỏ nhen đâu con . À Phim Trúc LâmYên tử bao giờ khởi quay hả con ? Điền An : Dạ theo dự kiến thì đầu tháng 8 quay nhưng vì trùng thời điểm con đi Au Châu biểu diễn nên có lẽ nhà sản xuất dời lại lịch bấm máy Hoàng Cầm : Còn việc chuẩn bị đi Au Châu tiến triển tời đâu rồi con Điền An : Những bài hát con chọn đã được duyệt , con đang bàn với các cô chú và bạn bè dàn dựng Hoàng Cầm : Bài hát mới hả con ? Điền An : Dạ , nhưng cũng có một số bài hát con đã diễn thành công trong nước .Ba chịu khó thuốc thang điều trị và tịnh dưởng chóng lành bệnh , ngày tổng dợt con mời Ba đến xem và góp ý sửa sai .uốn nắn cho con nghe Ba Hoàng Cầm : Ờ ! ( Điện thoại reo ) Điền An : ( nghe điện thoại ) Alô ! Điền An nghe đây ạ , Sao ạ ? em không cần đến tập dợt nửa ? Thay đổi tiết mục, bài hát hay sao ạ ? Cái gì ? Tên của em bị xoá trong danh sách Ca sỉ đi Au Châu . Có thể cho em biết lí do không ạ ? Dạ chua , em chưa đọc báo hôm nay . Dạ em sẽ đọc Cám ơn ! ( gấp điện thoại ) Hoàng Cầm : Con không được đi Au châu biễu diễn hã con ? Điền An : Dạ ! Mạnh Đạt : ( ra , tay cầm tờ nhật báo ) Con chào Bác , Bác hôm nay khoẻ ạ ? Hoàng Cầm : ( gật đầu ) Điền An nó …… Mạnh Đạt : ( nói với Điền An và trao tờ báo ) đọc đi , trang Văn hoá - Nghệ thuật Điền An : ( cầm tờ báo đọc ) Trời ! thảo nào ! Hoàng Cầm : Báo viết gì vậy con ? Mạnh Đạt : Dạ bài báo không nói rỏ ràng , nhưng đọc xong ai cũng có thể suy luận ra Điền An là Ca sỉ Đồng tính luyến ái Hoàng Cầm : Họ viết những gì mà mọi người nghỉ như vậy ? Mạnh Đạt : Đại khái họ viết Điền An là một Ca sỉ Sao trong làng Ca nhạc chưa hề có một scandal nào về tình ái lăng nhăng với các cô gái , họ viết tiếp trong Biệt thự của Ca sỉ Điền An nuôi và trả lương hậu cho một nhóm múa minh hoạ toàn những chàng trai trẻ đẹp Đặc biệt phòng tập thể hình của Ca sỉ Điền An luôn luôn có một số người Mẫu Nam đến cùng Điền An tập thể hình . Hoàng Cầm : Họ viết khéo quá , ta không có lí do chính đáng để khởi tố họ vu khống bôi nhọ danh dự người khác ,Điền An con …… ( Điện thoại reo ) Điền An : ( nghe điện thoại ) alô ! Điền An nghe đây ạ ! Dạ chào chú , cháu đang đọc kịch bản và nghiên cứu khắc hoạ tính cách và lí lịch nhân vật cháu thủ diễn . Dạ ! không cần nghiên cứu kịch bản nữa ,mời người khác thay cháu . Cháu đóng vai khác hả chú ? Gì ạ ? Huỷ hợp đồng . Vâng cháu đã đọc bài báo Cháu hiểu ! ( gấp điện thoại ) Mạnh Đạt : Bà Lệ Phi nầy bẩn thật ! phải vạch mặt mụ ta mới được Điền An : Vậy là xong đời ca hát của tôi rồi Đạt ơi ! Tôi tưởng bà ta chỉ doạ tôi thôi . Hoàng Cầm : Khi khát yêu để được thoả mản người ta làm mọi thứ bất chấp hậu quả ( Điện thoại reo ) Điền An : ( nghe điện thoại ) alô ! Điền An nghe đây !( 1 giây ) Bà yên tâm tôi sẽ không đến làm ô uế sân khấu của Bà đâu . Cám ơn lời an ủi , ( gấp điện thoại ) Mạnh Đạt : Bà Lệ Phi ra đòn độc thật , nhưng Điền An mình hãy còn các vũ trường nhà hàng còn đất sống mà Điền An : Chắc gì những nơi đó hoan nghênh tôi .Khán giả bây giờ khó tính lắm , Điền An là một Ca sỉ Đồng tính ( cười chua chát ) Hoàng Cầm : Nhưng Điền An có phải là … Điền An :Đạt đừng quên quyền lực thứ tư của báo giới , công chúng dể bị cuốn hút vào các bài báo bươi móc đời tư bọn mình lắm , đó là chưa kể đến những đối thủ thừa gió bẻ măng Mạnh Đạt : Điền An dứt khoát và nặng lời vời bà Lệ Phi quá , cứ ởm ờ đi Au châu về rồi tính Hoàng Cầm : Ba chỉ lo con nhớ sân khấu , nhớ khán giả , không hát được cha con mình không chết đói đâu An Điền An : Nếu nhớ nghề , cha con mình hát dạo bán vé số như ngày xưa nghe Ba Mạnh Đạt : Đến nước nầy mà ông còn đùa được sao Điền An ? Điền An : Cha con tôi từng hát dạo bán vé số mà Đạt Mạnh Đạt : Tôi rối cả ruột mà ông cứ đùa . Điền An nầy , theo ý tôi thì Bà Lệ Phi chỉ hù doạ muốn cho Điền An thấy quyền lực của Bà ta , muốn cứu vãn tình thế còn một cách Điền An :Nộp xác thoả mản khao khát của bà ta chớ gì ? điều nầy tôi biết Mạnh Đạt : Túng thế phải tùng quyền , để được tồn tại trên sân khấu Điền An ạ . Bà Lệ Phi có đủ đòn phép để đưa Điền An trở về sân khấu không chừng lại sáng rực hơn xưa nửa đấy ! Điền An : Thôi đi Đạt Mạnh Đạt : Michael Jackson .Tom Cruise , Alain Delon , Elton John từng bị báo chí phanh phui nhưng họ vẫn ca hát đóng phim đấy thôi Điền An : Trước đây Michael cưới con gái Elvis người ta bảo đó chỉ là tấm bình phong .Nay Michael đã được Toà tuyên bố bị vu khống , nhưng công luận vẫn không tha thứ , bảo Michael mua chuộc đuợc Toà . Băng Châu : ( Bưng thức ăn ra ) Ông ăn chút cháo nóng cho mau lại sức Hoàng Cầm : Bà để đó , tôi không ăn nổi Điền An : Ba chịu khó thuốc men và ăn uống cho chóng bình phục để cùng con đi hát dạo bán vé số kiếm ăn qua ngày Ba Băng Châu : Nói gì nghe thê thảm quá vậy con ? Điền An : Mẹ mai đây con về nông trại Mẹ , con cuốc đất giữ bò cho Mẹ , Mẹ cho con ăn cơm nghe , Con sợ đói lắm ! Băng Châu : Ừ , nông trại của Mẹ thừa lúa gạo nuôi ba cha con con mà Mạnh Đạt : Ổng cà rỡn đó Bác ơi ! ổng gởi Ngân Hàng bạc tỉ . ổng ăn ngáy một tấn thịt cũng không hết tiền Bác ơi ! Điền An : Tầm bậy, ăn gì ngày tấn thịt , nói nghe thấy ghê ! tôi ăn chay mà Mạnh Đạt : Đùa như thế đủ rồi , đừng gắng gượng nữa Đạt đau lòng lắm Điền An : Đạt ơi ! Mạnh Đạt : Điền An muốn khóc thì khóc đi cho nhẹ lòng . ( hai người bạn ôm nhau khóc như trẻ thơ ) Na : ( ra , tay ôm cặp học sinh ) Thưa Ba Mẹ con đi học về , Chào anh Đạt , anh Hai hôm nay cả trường em nhốn nháo cả lên vì siêu sao ca nhạc Điền …. Ca Mẫu tầm tử An ………….bị báo chí phanh phui Tụi nó bảo sao đã tắt lịm rồi Đám con gái nói thật là đáng tiếc Tao muốn yêu anh mầy dù chỉ một đêm Nhưng anh mầy không phải là đàn ông Mắng bọn con gái một trận nên thân Bỏ hai tiết cuối em vội chạy về nhà Để chia xẽ nổi buồn suy sụp của anh ( nói luôn ) Phải kiện tờ báo lá cải đó mới được , ngày hôm trước mới tán dương , ca ngợi , hôm sau đã viết bài bôi nhọ Điền An : Anh biết em thương anh và lo cú sốc nầy sẽ làm anh suy sụp , nhưng em cứ lo học hành đừng để bị cuốn hút vào chuyện thị phi Na : Nhưng em là em của anh , làm sao em có thể làm ngơ Tí : (giận dữ ,tức tối , ra ) Thưa Ba mẹ con mới về , anh Hai cả vỏ đường em đang tập gần như chỉ kháo nhau về anh , em nóng màu muồn dần tụi nó một trận nên Ca Phú lục Thân ….. rồi ra sao mặc kệ Để trừng trị bọn đàn ông lắm chuyện Không biết gì mà cứ khoác lác huyênh hoang Có một thằng nó bảo Điền An Là bạn tình của hắn ta , đã từng du hí với anh Nên biết Điền An không phải là đàn ông Em bừng bừng sôi máu , túm áo của hắn ta Thì Thầy Huấn luyện viên , đã kịp thời hoá giải cho hắn ta Điền An : ( ca ) Người ta thường thừa gió bẻ măng Em đánh họ làm chi Tí : ( ca ) Em không thể dằn lòng khi nghe nó xúc phạm anh Điền An : Thôi em vào thay áo rồi ăn cơm Tí : Cái thằng bố láo , nghe Thầy Huấn luyện viên bảo em là em và cũng là Vệ sỉ của Ca sỉ Điền An , nó mới ú ớ cà lăm xin lổi em trước mặt đông đủ học viên trong phòng tập Điền An : Từ trước đến giờ anh muốn rầy la em mà anh không tìm ra cớ , hôm nay thì có rồi đấy . Lớn rồi hãy tập tính điềm tỉnh , em đừng xốc nổi như vậy nữa Tí : Nhưng …… Điền An : Không nhưng nhị gì hết . vô thay áo rtồi ăn cơm mọi người đang chờ Tí : Em sẽ tìm cái thằng nào viết bài báo vu khống anh dần cho nó một trận cho Mẹ nó cũng không nhận ra nó Điền An : Đánh người ta em cũng đâu có lái công luận sang hướng khác Thôi đi ! Tí : Họ vu khống , không lẽ ngồi yên không lên tiếng đính chính phản bác (Tiếng chuông cửa . Na ra mở cửa ) Lệ Phi : ( vênh váo đi vào ) Sao mọi người im lặng thế nầy ? Mạnh Đạt : Bà đến xem con mồi của Bà đã mềm nhủn ra chưa để Bà ăn thịt phải không ? Lệ Phi : Có ăn thịt người tôi cũng không ăn thịt cậu đâu , làm gì mà thủ thế dữ vậy ? Điền An , Mạnh Đạt nói cũng đúng phần nào đấy ! Quan tài sờ sờ trước mắt rồi đấy , đổ lệ chưa ? Điền An : Quan tài to lớn lắm ! em đã thấy rồi , nhưng đổ lệ thì không Lệ Phi : Từ bỏ ngôi vị Siêu sao dể dàng đến vậy sao ? Điền An : ( bưng tách trà lên hớp một ngụm , xong nhẹ nhàng để xuống ) Em không phải là ngưới nghiện danh Lệ Phi : Bộ hết muốn điếm tiền rồi sao ? Điền An : Nếu khát tiền , em đã nộp xác cho chị rồi Thắng Xuân : (vụt đi vào ) Điền An , anh không cần nói với con thú cái động đực đó , vào phòng ngủ với em Điền An : Thắng Xuân ! Thắng Xuân: Bà Lệ Phi , tôi đã ngủ với Điền An nhiều lần rồi , anh ta là đàn ông 100% đấy ! Lệ Phi : ( xấc xược ) Báo chí đã phát hành khắp nước , công chúng đã biết Điền An lá Ca sỉ Đồng tính , nói điều nầy với tôi có ích gì ? Còn tôi , tôi biết Điền An là đàn ông 100% nên tôi mới mê đấy chứ ! Thắng Xuân: Thật bỉ ổi , còn tôi phải lấy độc trị độc , tôi phải bỉ ổi hơn bà ,tôi sẽ hy sinh sự trinh trắng và đức hạnh của tôi công bố với báo giới là tôi đã ngủ với Điền An , để vẽ chân dung bà chỉ là con thú cái động đực , yêu Điền An không được cho đàn em viết bài vu khống bôi nhọ Điền A là Ca sỉ đồng tính luyến …. Ca Xuân tình ( lớp 1 ) Ái……Để Điền An nộp xác cho Bà Cho bà thoả ái dục dâm ô Rất tiếc Điền An không phải kẻ khát tiền Cũng không phải loại người tham mê danh vị Bà đúng kế sách mà áp dụng không đúng người Tôi thực sự quá tởm lợm bà Dù tôi chỉ là con Ca sỉ hạng ba Mạnh Đạt : ( Ca ) Thắng Xuân anh xin em đừng nặng lời xúc phạm Chị Lệ Phi là đàn chị của mình Đa giúp Điền An hết dạ hết lòng Nâng Điền An lên hàng Ca sỉ nổi danh Điền An : ( với Lệ Phi ) ( ca ): Ơn của chị em chưa báo đáp Dù chị đối xử em nặng nhẹ thế nào Em sẽ không một lời oán trách chị đâu Cỏi nhân sinh vạn hửu vốn vô thường Từ một kẻ vô danh em thành ngôi sao ca nhạc Có rồi không được mất xoay dần Bỏ sân khấu em thực sự cũng buồn Nhưng em đã quen rồi chuyện tan hợp biển dâu Tí : ( Ca ) Anh Hai , anh làm em vô cùng thất vọng Với loại người dâm ô ác độc Anh không cấn phải nhúng nhường như thế Hãy để em đối đầu trừng trị mụ ta NA ( Ca ): Bà Lệ Phi tôi thật sự không ngờ Bà chỉ là người giả nghĩa giả nhân Tôi sẽ đâm đơn ra Toà An kiện bà Đã thuê báo chí vu khống anh tôi Lệ Phi : Các người nói hết chưa ? Các người nói quá nhiều đấy nhưng tôi e không làm gì được tôi đâu ! Tôi biết cách né tránh và luồn lách Pháp Luật mà . Cứ đi mà kiện tôi , tôi cung cấp phương tiện đi lại cho ( Nói với Điền An ) Suy nghỉ thiệt hơn và cân nhắc lại đi , tôi ngồi nhà chờ quyết định của Diền An . Chỉ cần một cú điện thoại Điền An đồng ý về ở với tôi , làm chồng tôi thì băng roll cờ hoa sẽ tung bay cả Thành phố nầy , Tên tuổi Siêu Sao Ca nhạc Điền An sẽ sáng chói hơn xưa . Báo giới cũng sẽ làm cái công việc như hồi anh mới xuất hiện trong làng Ca nhạc truớc đây ! Nhớ Điền An quá , cho mi một cái nhé ( ôm hôn Điền An ) Bye ! ( Vô ) Băng Châu : Chỉ muốn chiếm đoạt bất chấp thủ đoạn thì làm sao có được một tình yêu đich thực Hoàng Cầm : Cô ta có quá đà , nhưng xét cho cùng cô ta trở nên tai quái cũng chỉ vì quá yêu con mà thôi Điền An : Thôi Ba Mẹ và mọi người gác lại chuyên Bà Lệ Phi đi . Hôm nay là ngày giổ Mẹ ruột con .Dì Hai đâu Na ? Dì Hai : ( ra ) Thưa cậu tôi đây ! Điền An : Na ! lấy xe máy chỏ Dì Hai đi chợ mua bông trái và nấu mâm cơm chay cúng Mẹ Na : Dạ ! Dì Hai : Luc sinh tiền Bà thích món gì , cậu cho biết tôi mua làm dâng cúng Bà Điền An : Mẹ con mất lúc con chưa đầy tháng tuổi , con đaư biết Mẹ con thích món gì . Nhưng con nghỉ Mẹ con là Phật Tử thuần hành chắc cũng thanh đạm chay lạt thôi Điền An : Dạ để tôi liệu .Vẫn mua hoa Sen hả Cậu Điền An : Dạ ! Dì Hai : Cô Na lấy xe ,dì vô lấy giỏ ( Na và Dì Hai vô ) Điền An : Mạnh Đạt , Thắng Xuân hai bạn cố lên thay thế chổ tôi , nhưng đừng làm hai khối bột dẻo trong tay bon nặn tượng Siêu sao , Nhiều anh chị thành danh bằng chính giong hát của mình . Coi vậy mà khán giả công minh chuẩn xác trong cách đánh giá bọn mình lắm .Một số khán giả trình độ thưởng thức âm nhạc cao không bị cuốn hút vào những kết quả bình chọn bài hát cũng như giọng ca Top Ten đâu . Thôi các bạn lên phòng thu tập dợt đi ( mọi người vô , chỉ còn lại Hoàng Cầm , Băng Châu và Điền An im lâng vài giây ) Hoàng Cầm : Dường như con dự tính điều gì hả An ? Điền An : Dạ ! Băng Châu : Điền An , Mẹ mới biết con thời gian ngắn ngủi , nhưng Mẹ thương con quá ! Con gợi Mẹ một cái gì đó mà Mẹ không nghỉ ra Điền An : Cảm ơn Mẹ thương con , đời con côi cút bơ vơ , được Ba Mẹ thương yêu nhất là trong những lúc như thế nầy con nghe ấm cả cỏi lòng ( Tiếng chuông cửa ) Điền An : ( mở cửa thi lể ) A di Đà Phật ! Con chào Thầy Điền Sơn :( Ra ) A di Đà Phật ! tôi xin được gặp Ca sỉ Điền An Điền An : Thưa Thầy ! con là Điền An Điền Sơn : Là Điền An đây sao ? Điền An : Dạ con mời Thầy vào nhà Hoàng Cầm : ( yếu đuối đứng lên thi lể ) A di Đà Phật ! Băng Châu : A di Đà Phật ! Điền An : Mời Thầy ngồi , con vào pha trà mời Thầy Băng Châu : Con hầu chuyện cùng Thầy , để Mẹ lo trà nước ( vô ) Điền An : Dạ Mẹ giúp con Điền Sơn : ( quan sát gian phòng ) :Tôi tưởng sẽ vào một phòng khách sang trọng , lộng lẩy . Không ngờ tư thất của một Ca sỉ Nổi danh mà khiêm nhả thế nầy , có cả bàn thờ Phật và tủ kinh sách . Điền An : Thưa Thầy , con xuất thân nơi cửa Phật , sống thanh đạm từ tuổi ấu nhi Điền Sơn : Tôi thấy có một toạ cụ , ai tu Thiền vậy Điền An ? Điền An : Từ thuở nhỏ con ở chùa ,Thầy và Sư huynh dạy con thực hành Từ Bi quán , khi luân lạc con luôn ghi nhớ lời Thầy và Sư Huynh vẫn thực hành Từ Bi quán Điền Sơn : Điền An vẫn nhớ Sư huynh Điền Sơn ư ? Điền An : Thầy có biết sư huynh Điền Sơn của con sao Thầy ? Dạ như lời Thầy nói Sư huynh con là Điền Sơn , Như vậy chắc Thầy biết cả Thầy con và Cô Diệu Nhân phải không Thầy ? Điền Sơn : Điền An en không nhân ra sư huynh sao ? anh là Điền Sơn cua em đây ! Điền An : Là Sư huynh Điền Sơn ! ( im lặng vài giây ) Sư huynh ! ( sụp quý xuống ,khóc vui mừng ) Ba Mẹ , đây là sư huynh Điền Sơn của con , con kể Ba nghe hoài người bị con nũng nịu , bắt nạt , cỏng con trên vai , dạy con hát là Thầy nầy nè Ba ( xúc động khóc vì vui mừng ) Hoàng Cầm : Ba mừng con gặp được sư huynh .( nói với Điền Sơn ) Thưa Thầy , hơn 20 năm nay Điền An luôn nhắc đến Thầy Điền An : Sư huynh ơi , mười tám năm trời luân lạc em bị bứt lìa khỏi mái am Ca Phụng hoàng ( 12 câu ) Am Tranh …… … em như nụ chồi non trước gió Bơ vơ giữa sa mạc đời khô khát Em nhớ vô cùng dòng nước mát thanh lương Nhớ ân sư …… Nhỏ nhẹ từ bi như thể cụm mây hiền Nhớ sư huynh đở nâng đời thơ ấu Vai cỏng tuổi lạc loài dạo khắp núi đồi quê . Nhớ cô Diệu Nhân …….. Hạt gạo từ bi nấu lửa tình thương nuôi xác thân nầy Dù không sinh nhưng cúc dục cao dày Nhớ tiếng chuông ngân vang vang chiều cô tịch Nhớ nhịp mỏ chiều , nghiện ngập tiếng kinh khuya Một thuở ấu thơ , một thời vĩnh lạc Có thể nào quên những năm tháng ngọt lành Như lá cỏ hồn nhiên làm chú điệu trong chùa Điền Sơn : ( Ca ) Đến bây giờ … em đã là Ngưới thành đạt nổi danh Vẫn trân trọng giữ gìn ký ức tuổi thơ Vẫn nhớ một thời tóc để chỏm vắt tai Mười tám năm qua ….. Anh vẫn đêm đêm dâng hương đăng lên điện Phật nguyện cầu Cho em được mạnh lành khôn lớn Trở gót quay về nơi em đã ra đi Hoàng Cầm : ( nói ) Thưa Thầy , thời gian đầu Điền An mới về ở với tôi , tôi có đăng báo mấy lần là tôi có giữ một bé trai tên Điền An , nhưng không ai đến nhận Điền Sơn : Thật không may , Thầy trò tôi không đọc được tin nhắn đó Điền An : Khi em tốt nghiệp Trung học Phổ thông , em cũng đăng báo mấy lần , Đến lúc em học Âm nhạc các phương tiện thông tin đại chúng đã dể dàng tiếp cận em nhắn tin trên Đài Phát thanh , Truyền hình mà vẫn không nhận được hồi âm của Thầy Điền Sơn : Ở Thành phố thì dể tiếp cận , còn chùa của Thầy trò mình ở sâu trong núi , báo chí vẫn hiếm hoi . Thầy cần tỉnh mịch nên cũng không mua TV Điền An : Vậy sao hôm nay sư huynh biết em ở đây mà tìm đến ? Điền Sơn : Nhờ mẫu tin nhắn trên Báo Giác Ngộ Thầy và anh mới biệt Ca Sỉ Điền An là chú điệu bé bỏng ngày xưa Điền An : Đi hát em cũng lấy tên Điền An , ý em mong Thầy và anh biết mà tìm em . Điền Sơn : Thật ra mẫu tin nhắn em chỉ viết đúng tên anh và cô Diệu Nhân , con Pháp hiệu Thầy em viết không đúng , Điền An : Khi em bị bắt cóc em còn nhỏ quá đâu biết Pháp hiệu của thầy là gì Điền Sơn : Đọc báo Giác Ngộ thấy có tên Ca sỉ Điền An thường hát phục vụ cho Đồng bào Phật tử trong các dip Khánh Đản - Vu Lan nhưng tên trùng tên là chuyện thường . nhiều lần nhìn thấy ảnh Ca sỉ Điền An được đăng trong báo Giác Ngộ , nhung không nhận ra là em , bây giờ em cao lớn quá ! Điền An : Em đã 24 tuổi rồi phải cao lớn chớ Sư huynh , anh tưởng em còn bé xíu như hồi em còn ở chùa sao Băng Châu : Mời Thầy dùng trà Điền Sơn : Cảm ơn Điền An : Vui mừng quá em chưa hỏi thăm sức khoẻ Thầy , Thầy vẫn khang kiện hả Anh Điền Sơn Điền Sơn : Thầy già đi nhiều , nhưng nhờ sống gần thiên nhiên thông thoáng Thầy vẫn khoẻ mạnh , Thầy vẫn lên rừng mai , tìm mai đẹp quảy về chùa Điền An : Còn Cô Diệu Nhân vẫn ở chùa công quả hả anh ? Điền Sơn : Sau khi em thất lạc một thời gian cô Diệu Nhân Thí phát Xuất gia ,hiện tu ở một chùa Sư Nữ . Điền An : Mừng cô Diệu Nhân nghiệp trần đã mãn . Sư huynh ơi ! Lể Phật Đản sinh đã qua năm ngày , sư huynh nhớ hôm nay là ngay gì không ? Điền Sơn : Mỗi năm , đến ngày 20 tháng 4 Thầy và anh vẫn nấu mâm cơm chay dâng cúng và cầu kinh siêu độ cho cô Diệu Tâm Điền An : Cảm ơn Sư huynh . Sư huynh ơi ! Thầy có dặn dò gì em không sư huynh ? Điền Sơn : Sau khi đọc mẫu tin nhắn của em , Thầy cho gọi anh vào tận hậu Ca Tây thi Liêu ….. Nâng tách trà Thầy im lặng hồi lây Em biết Thầy điềm đạm xưa nay Đếm lóng tay rồi Thầy nhỏ nhẹ Điền An năm nay hăm bốn tuổi Bây giờ nó đã lớn khôn Đang bơi chèo trong bể khổ mênh mông Ghé đủ vào bến đục bến trong Nó đã vững vàng chịu đựng sự nghiệt cay Nên cho nó biết cội nguồn lai lịch Nó sẽ tìm ra cách sống cho mình Rồi Thầy bảo anh sửa soạn hành trang Vào đây gặp em trao điều bí mật Trong hộp nầy là di vật của Mẹ em Hơn 20 năm Thầy giữ gìn cận thận Chờ trao em khi hội đủ duyên lành Điền An : ( Ca ) Bấy lâu em khao khát cội nguồn Tạ ơn Thầy thấu hiểu lòng con Điền Sơn : (Trao hộp cho Điền An ) Điền An : ( hồi hộp -háo hức - run run mở hộp ) Hai bức thư và một sợi dây chuyền ,mặt day chuyền có hai chử BT . Ba Mẹ đây là di vật của Mẹ ruột con , chắc Mẹ con phải đẹp lắm , Mẹ xem đi Băng Châu : ( lấy sợi dây chuyền ) Trời ! Băng Tâm ( hối hả - mất bình tỉnh ) Điền An bóc thư xem , trong thư nói gì ? Điền An : Dạ ( bóc thư và đọc ) Kính gởi ân nhân Đứa bé nay nếu có phước sẽ gặp được ân nhân cứu mạng . Cúi xin ân nhân mở lượng từ bi hoạn dưởng đứa trẻ nên người , nếu được tái sinh nguyện sẽ làm tôi tớ cho ân nhân để đáp đền ơn sâu nghĩa nặng Ký tên :Băng Tâm Băng Châu : ( lảo đảo ) Băng Tâm ! Hoàng Cầm : ( Bàng hoàng -hồ nghi -) Không ! không le nào ! Điền An : Mẹ em không phải là Diệu Tam sao Sư huynh ? Điền Sơn : Diệu Tâm là pháp danh Thầy đặt cho khi hương linh Mẹ quy y Phật Điền An : Còn đây là bức thư thứ hai ( Băng Tâm ca trong Hậu đài ) Băng Tâm : Mẹ ơi ! con là Trần Nữ Băng …….. Ca Văn Thiên tường ( lớp dựng ) Tâm ………. Viết thư nầy , gởi Mẹ kính yêu Những lời trăn trối , vỉnh biệt nhân gian Kiếp làm người , nhục nhả ô danh Thà chết đi cho sạch vết nhơ đời Con bỏ quê hương , sợ tiếng đời mai mỉa Kiếp tha phương luân lạc , Bụng chửa dạ mang cay đắng trăm đường Con bao lần toan tính , mượn độc dược quyên sinh Nghỉ lại còn mầm sống trong con Nó sơ khiết tinh khôi nào có tội tình gì Con mới nghiến răng , sống đến ngày sinh nở Nhìn con anh nhi , xinh đẹp , con nửa thương , nửa hận trong lòng Dò xé tâm can , con phải chọn một con đường Thôi đành nhờ ngọn lửa , thiêu mảnh thi hài bẩn thỉu nhuốc nhơ Băng Châu : ( nói dậm ) Trời ơi ! con tôi ! Băng Tâm ( ca tiếp Lớp Xế xảng ): Mẹ hởi có thấu chăng ? Uất hận tào dâng không nói được nên lời Nổi nhục nhả nầy biết bày tỏ cùng ai Mẹ kính yêu ơi ! Lìa bỏ quê hương Con trốn mẹ đi , không một tiếng giả từ Mẹ đâu biết lý do gì con bỏ Mẹ con đi Nay con kể tỏ sự tình Mê đi vắng nhà Cha Dượng đã hiếp con Hoàng Cầm : ( đột ngột quỵ xuống ) Điền An : Trời ơi ! Mẹ tôi ! Băng Châu : Con gái tôi bị làm nhục , phải tự thiêu mà chết ! Băng Tâm con ơi ! Điền An : Mẹ , Mẹ nói gì ? Mẹ Băng Tâm của con là …. Băng Châu : Mẹ Băng Tâm cũa con là con gái của ta , Băng Tâm ơi ! 24 năm…… Ca Chiêu quân Trời …… Con đi biệt . Mẹ mỏi mòn trông đợi . Bao năm hy vọng , Tình Mẫu tử thiêng liêng con sẽ quay về Bây giờ mới biết tin , Trời ơi thư tuyệt mệnh . Con mượn lửa thiêu cho sạch vết nhơ đời ( Khóc ray rức ) Điền An : ( nói ) như vậy con là …. Băng Châu : Là cháu ngoại của ta . là cốt nhục của Ngoại . Bây giờ Ngoại đã biết chính đôi mắt con gợi Ngoại nhớ Mẹ con , Mắt con giống mắt Mẹ con lắm Điền An ơi ! Còn sợi dây chuyền nầy , chính Ngoại mua tặng thưởng cho Mẹ con ngày nó thi đậu Tú Tài Điền An : Ngoại ơi ! Vậy Ba ruột con là ai hả Ngoại ? Băng Châu: ( Trừng trừng nhìn Hoàng Cầm căm hận tột độ ) Tội lổi mà ông nói " Sống để dạ ,chết mang theo nắm xương khô " là đây phải không ? Hoàng Cầm : ( yếu đuối - suy sụp khẻ gật đầu ) Băng Châu: Điền An , ông nầy là Cha ruột của con đó ! Điền An ( Sửng sốt - bàng hoàng - không tin ) Hoàng Cầm : Con tôi , Điền An là con tôi . con tôi thật sao ! Điền An : Ba ơi ! con luôn mơ ước Ba ruột của con cũng đấy ắp yêu thương như Ba Hoàng Cầm : Tôi có phước thế nầy sao ? Con của Ba ! Điền An ( Cha con ôm nhau - Vài giây khi cảm xúc lắng xuống dần Hoàng Cầm lê bằng gối đến trước mặt Bà Băng Châu ) Hai bức thư tuyệt mệnh đã phơi bày sự thật , tôi quỳ xuống đây dưới chân ……. Ca Nam ai ( lớp mái ) Bà …. Xin thứ tội , suốt 24 năm trường Tôi bỏ xứ xa nhà , sống lưu lạc tha phương Tôi vì hối hận ăn năn , trong một phút u mê Không đè nén nổi dục tình , tôi đã phạm tội loạn luân Băng Châu : ( ca ) Con Băng Tâm bỏ xứ , tôi tưởng nó giận hờn Bởi tôi quá yêu chồng , nào ngờ nó chết là do ông Hoàng Cầm : ( Ca ) Bao năm trời đeo đẳng , nổi ám ảnh nặng nề Nay mọi việc phơi bày , tuỳ Bà định liệu giết tha Băng Châu : ( im lặng vài giây , nói ) Điền An , đở ông Hoàng Cầm đứng lên rồi nhận cốt nhục đi Điền An : ( đở Hoàng Cầm đứng lên ) Ba , Ba là Ba ruột của con Sao Ba nở hại Mẹ con tuyệt mệnh ( khóc tức tưởi ) Còn vợ của Ba , lại là Bà Ngoại của con ! Mẹ ơi ! ( Đau khổ tuyệt đỉnh ) Băng Châu : ( vô trong , trở ra tay xach túi du lịch , choàng khăn 24 năm qua ông không về gặp lại tôi là đúng ! Tôi muốn giữ mãi hình tượng đẹp về Ong , rất tiếc tôi đã đi tìm và gặp Ong . Tan vở hết ! Vỉnh biệt ! ( chầm chậm đi vô ) Điền An : Ngoại ơi ! đừng bỏ con ( Hoàng Cầm đột quỵ , thổ huyết ) Điền An : Ba ! Ba ơi ! Ngoại ơi Ba con thổ huyết rồi , Ngoại trở lại mau ! Băng Châu : ( trở ra ) Ông ơi ! Điền An : ( đở Hoàng Cầm lên giường ) Tí ngay Bác sỉ cấp cứu ! Tí : ( gọi điện thoại ) Alô . Bác sỉ đến nhanh dùm , Ba con trở bệnh nặng rồi Na : Ba ơi ! đừng bỏ con Ba ơi ! Băng Châu : ! Điền An Ba tay Ba con sao lạnh ngắt thế nầy Ông ơi gắng tỉnh dậy đi ông Điền An : Bác sỉ bảo bệnh của Ba con đã sang thời kỳ cuối rồi Ngoại ơi , Ba ơi ! gắng gượng sống với con , con thương Ba nhất trên đời mà Ba . con không hờn giận Ba đâu ! Hoàng Cầm : ( gom tàn lực chấp hai tay , thều thào nói với Băng Châu ) Tha thứ tội cho tôi ……. Băng Châu , tôi yêu Bà ! …… Điền An đâu ? Điền An : Con đây Ba Hoàng Cầm : ( vuốt tóc Điền An ) Tôi có con , tôi có con trai ( cười mãn nguyện ,lịm dần ) Na : ( thét lớn ) Ba ơi ! đừng bỏ con ( khóc ) Băng Châu : Ông ơi ! tôi tha tội cho ông rồi . tỉnh dậy tôi đưa ông về quê với tôi Điền An : Ba ơi , ngày con biết Ba là Ba ruột của con sao Ba nở bỏ con đi Tí + Na : Ba ơi ! Điền Sơn : Nam mô Đia Tạng Vương tiếp dẫn linh hồn Tiếng Đại hồng chung vang rền -tiếng mỏ - tiếng hộ niệm ) Màn khép chậm ******************************************************************* Màn V Cảnh1 : Cảnh Chánh Điện (Mạnh Đạt - Thắng Xuân - Tí - Na đứng chờ đợi Điền An ) Điền An : ( khoác áo lam nhà chùa châm bước ra ) Na : Anh Hai ,em van anh suy nghỉ lại Ba vừa bỏ đi , nước mắt chưa khô , anh đành lòng bỏ chúng em nửa sao anh Hai ? Tí : Anh bõ nhà về chùa , tụi em nhớ anh không đêm nào em ngủ được . cứ chợp mắt là thấy gương mặt anh , em nhớ anh lắm ! Na : không có anh em bơ vơ lắm Tí : Ba vừa mới mất , nhà mình bây giờ lạnh lẻo vắng ……. Ca Nam ai ( lớp 1 ) Tanh ……..Có còn đâu ngày tháng củ sum vầy Cha con cùng ấm lạnh xẽ chia . Cha ngồi đàn hát ngậm ngùi Nhắc lại thời đói khổ gian nan Dắt díu một già ba trẻ cút côi Mơ một mái hiên đời Đi về có chổ nương thân Cha ra đi chưa vơi nổi tang buồn Anh cũng đành lòng bỏ chúng em luôn Nhân gian chông nhọn bẩy ngầm Ai soi đuốc em đi Na ( ca ) Hai đứa em đầu đường xó chợ Cứu vớt chúng em mới nửa đoạn đường Ve đưa em đến bến đến bờ Anh đừng bò tóc xuất gia Điền An : ( nói ) Mới 6 tuổi anh đã bị dòng đời cuốn phăng ném anh vào ghềnh thác . Hai em nay đã lớn khôn , hãy tự tập bơi chèo Tí : Em biết vây , nhưng em thương anh lắm , anh đi tu em cũng cao đầu đi tu với anh luôn ! Điền An : Đừng nói quẩn , con Na còn nhỏ dạy không ai chăm sóc Na : Vây anh về chăm sóc em đi , đừng có đi tu nửa Điền An : Anh đã nhờ anh Mạnh Đạt với chị Thắng Xuân về ỡ nhà mình chăm nom dòm ngó các em Thắng Xuân : Điền An , tôi biết Điền An quyết định điều gì thì không ai có thể lay chuyển cản ngăn , nhưng lần cuối cùng tôi phải nói với Điền …….. Ca Ngựa ô nam An …. Hãy trở về thành phố với chúng tôi Điền An còn trẻ , cả cuộc đời , mở rộng thênh thang Vẫn còn chổ cho Điền An Mạnh Đạt : ( Ca ) Ai tránh được đâu cuộc thăng trấm vinh nhục Nhưng khi người ta đau khổ tận cùng Đủ vị cay mặn chua nồng (Chuyển Xuân) Ta phải tự chòi đạp để ngoi lên La hét , nhẩy múa , hát ca Cho đến khi định tỉnh tâm thần Hãy quyết định chuyện đi về Thắng Xuân : ( ca ) ( Trở lại Nam ) Tôi cho là Điền An quá vội Khi quyết định chuyện xuất gia Điền An : ( nói ) Cảm ơn hai bạn có lời khuyên , Mạnh Đạt : Với Điền An , mọi việc chỉ mới bắt đầu , Điền An hãy còn quá trẻ , xuất gia là việc của người giá Điền An : Mọi việc ta bắt đầu từ khi còn trẻ , tại sao đi tu phải đợi đến lúc tuổi già ? Ngày tháng qua mau - Vô thường không hẹn Lệ Phi : ( vôi vả đi ra ) May quá ! Điền An vẫn chưa thí phát Điền An : ( Im lặng bất động ,quay mặt vô Chánh Điện ) Lệ Phi : Điền An , nghe Điền An bỏ Thành phố về Ca Liêu giang Chùa …… thí phát quy y , tôi vội vàng tức tốc lên đây Xin được nói đôi lời , trước giờ hành lể Xuất gia Tôi vô cùng hối hận ăn năn , đã làm Điền An điêu đứng vì tôi Van Điền An đừng quyết định vội vàng Nge tôi phân bày rồi cân nhắc thiệt hơn Qua cơn mê , tôi đã tỉnh về lại với chồng tôi Nối lại tình nghĩa củ ân xưa Tôi sẽ không làm Điền An vướng bận chuyện qua rồi Tôi đã cho người - mấy hôm liên tục đăng bài Lời xin lổi của tôi rồi - Tôi đã đính chính rỏ ràng Hãy trở về -Bao khán giả ái mộ đang chờ Điền An vẫn sáng ngời - Trên sân khấu Thành phố như ngày nào Về chuẩn bị tổng dợt cuối cùng Mọi thủ tục xong cả rồi Điền An sẽ đi cùng Đoàn Nghệ Thuậ đi Châu Au Lấy của Điền An bao nhiêu , tôi trả lại bấy nhiêu Trả sự khiết bạch của tâm hồn . Cả danh vị Siêu Sao Hãy về thôi , mọi người đang đón đợi Họ khát khao giong ca sang cả mượt mà Một ohong cách thanh thoát nhẹ nhàng Nâng hồn người khỏi nhịp sống cuồng quay Điền An : ( vẫn bất động , im lặng ) Lệ Phi : Tôi biết Điền An oán hận tôi , nhưng Điền An đừng lặng im bất động như thế , quay lại la hét mắng vào mặt tôi đi , tôi còn thấy dể chịu hơn . Tôi đã đóng sập cánh cửa đời của Điền An , nhưng tôi đã mở rộng , khai thông như một sự chuộc tội của tôi rồi , Quay lại nói gì với tôi đi Điền An : ( vẫn bất động ) Lệ Phi :Tôi đã cạn lời mà Điền An vẫn bất động lặng thinh . Điền An chắc Điền An không lạ gì tính cách của ……… Ca Tứ Đại oán Tôi …. Một Lệ Phi kiêu căng hảnh tiến uy quyền Tôi khong quen van xin hay quý cúi bao giờ Hôm nay đây , trước mặt mọi người tôi quỳ dưới chân anh Hãy về với chúng tôi , về lại với gia đình Xin Điền An mở rộng tấm lòng tha thứ tội tôi gây ra Cho tôi được nhẹ nhàng thanh thãn lương tâm Bởi vì tôi mà Điền An ngao ngán luỵ trần Tự huỷ hoại đời tuổi trẻ tài hoa Tôi muốn nghe Điền An nói lời thứ tội Tôi trì độn u mê khi đang yêu và lúc trả thù Làm theo bản năng , mà không lường hậu quả về sau Điền An : ( quay lại đở Lệ Phi đứng lên ) Chị hãy đứng lên , Chị Lệ Phi em va vấp quá nhiều nên mất lòng tin và hoài nghi ngôn từ , nhưng bây giờ em tin chị không thủ đoạn với em Lệ Phi : Cảm ơn Điền An Điền An : Em đang cảm giác reo vui -hỉ lạc khi biết chị đã bước ra khỏi cơn mê đời . Em xin tâm lỉnh ơn chị làm mọi việc cho em trở về sân khấu . Nhưng chị ơi ! mọi việc đã qua Ca Xàng xê ( lớp xề ) Rồi …… muộn màng Sau bao dâu bể đoạn trường Nạn tai phúc họa khôn lường Trong cỏi được mất vô thường Nghỉ tận tường Em đã chọn con đường Nhứt tâm rủ bỏ việc đời Ở lại chùa phủi tóc xuất gia Giờ em không còn mãi mai oán hận Việc chị làm em đã xã ly Chị đừng tự trách mình phiền nảo trong tâm Em đi tu vì em đã giác ngộ Ngao ngán cuộc biển dâu , danh lợi trầm phù Ái dục điên cuồng trói chặt người trong phiền nảo vô biên Trên vhai vai ta , gánh tử sinh luân hồi trỉu nặng Tất bật bôn ba cũng nắm xương khô dưới đáy mộ bên đường Lệ Phi : ( nói ) Vậy là Điền An sẽ không về sân khấu ? Điền An : Dạ không ! Lệ Phi : Nhưng mà Điền An :Em xin lổi, đã gần đến giờ hành lể thí phát , em phải dọn mình thanh khiết để bước vào Chánh Điện Băng Châu : ( hớt hải ra ) Khoan ! Điền An ơi đừng vội bước vào Chánh Điện Điền An : Ngoại ! Lệ Phi : : Bác ơi ! con van Bác hãy đưa Điền An về lai cuộc đời . Con không muốn huỷ hoại một Tài năng . Trước đây con chỉ doạ Điền An thôi , chớ thật ra Băng Châu : Điền An ! Ngoại chỉ còn có con là cốt nhục trên cuộc đời nầy , sao con bao ….. Ca Xế xảng Nở …. Bỏ Ngoại đi tu Đời Ngoại đau thương , mất mát đã nhiều Mấy con , mất chồng giớ mất cháu Ngoại yêu Điền An ơi ! con hãy nghỉ suy Cảnh cô đơn hiu quạnh của người già Ngoại một mình nơi Nông trại mênh mông Nóng lạnh bất kỳ , mưa gió vô tâm Ngoại mong con nghỉ chút thâm tình Về ấm lạnh cùng với Ngoại sớm hôm Điền An : Con xin lổi Ngoại Băng Châu : Sao con chặt dạ bền lòng như vậy ? Con không thương Ngoại sao con ? Điền An : Dạ con thương Ngoại lắm ! nhưng cội nguồn lai lịch của con ….. Ba con lại là ông …..( ngập ngừng rồi im lặng luôn ) Băng Châu: Ngoại chỉ sinh Mẹ con là đứa con duy nhất , nó bỏ Ngoại đi hơn 20 năm nay , Ngoại vò vỏ trong đợi chờ tuyệt vọng . Trời Phật thương Ngoại cô đơn xui khiến Bà cháu gặp nhau , Ngoại những tưởng đời Ngoại có chút an ũi cuối đời , Nào ngờ con cũng vội vàng bỏ Ngoại Trời ơi ! Đời tôi sao cô độc thế nầy ! Kiếp truớc tôi đã làm nên những tội lổi gì mà kiếp nầy những người thân yêu nhất của đời tôi đều bỏ tôi …….. Ca Phụng hoàng ( 12 câu ) Đi …….. từ tuổi thanh xuân cho đến ngày bạc tóc Quảng đường trần một thân một bóng Khắc lụn canh tàn , ngậm nhùi tủi phận thở than Nuớc mắt cạn khô …….. Như hạn hán bao năm khe suối cạn nguồi Nhớ con , chờ chồng lệ tôi rơi bằng máu Còn chút cốt nhục nầy , nó cũng vô tình lìa bỏ kiếp cô đơn Mạnh Đạt :(Ca ) Điền an hởi Điền an………. Lời Ngoại da diết u thương lay động cả đất trời Tôi biết Điền an không phải kẻ vô tình Tôi là người dưng , còn bùi ngùi thương thân Ngoại Ngoại tuổi tác nầy , chưa trút gánh đơn côi Thắng Xuân ; Ca ) Tang chồng chưa nguôi , đừng để Ngoại đau buồn suy sụp Ngoại cần cháu con , cần đở nâng phần cuối cuộc đời Mọi việc còn dở dang hãy làm xong bổn phận con người Lệ Phi : ( Ca ) Trận bảo đời ……điên cuồng , Dập dồn quật ngã Điền An Chính tôi , chính tôi là người hú gọi bảo dông Nay xin tự nguyện làm người vực dậy kẻ dưới mưa Điền An : ( ca ) Em đã về chùa xưa….. Thể xác và tâm tôi đã gột rửa sạch bụi trần Khi nghe Đại Hồng chung ngân nga cung thỉnh Bôn ba mòn gót chân trần , rồi cũng về với sương khói tan mau (Tiếng Đại Hồng chung nhặt hơn ) Điền An : ( sụp quỳ dưới chân Bà Băng Châu ) Lạy Ngoại xin phép Ngoại cho con được phủi tóc xuất gia ( lạy Bà Băng Châu ) Băng Châu : ( khóc ) Điền An : (Điền An đứng lên chậm vào Chánh Điện ) Điền Long : ( Từ Chánh Điện bước ra ) A di Đà Phật , Điền an nợ trần chưa dứt , Hiếu đạo chưa tròn , nghĩa ân chưa vẹn , con làm sao bỏ thề gian về am tranh trốn nợ tiền khiên muôn kiếp xa xưa vay trả luân ……. Ca Xàng xê ( lớp 1 ) Hồi …… Thầy khuyên con nên trở về cỏi thế Kinh Vu Lan , Phật dạy chúng sinh tâm Hiếu là Tâm Phật Hiếu đạo chưa tròn con làm thế nào vien mãn bước đường tu Từ vũng bùn ô úê …… Sen tự thanh tẩy mình vươn cao thành khiết bạch tinh khôi Sa mạc đời khô khát , danh lợi trầm phùtham luyến sân si Con hãy như sen đừng để bụi trần cấu nhiểm thân tâm Phiền nảo tại Tâm , thì từ trong Tâm ta đoạn diệt Tâm bình thế giới bình , vạn pháp do Tâm Hãy về cỏi nhân gian thực hiện điều con ấp ủ bấy lâu nay Cứu khổ độ sinh , bườc thẳng vào cuộc đời hành Đạo Hãy lắng nghe muôn vạn sinh linh đang kêu cứu giũa dòng Lập hạnh tu trì theo hạnh nguyện Bồ Tát Quán Thế Am Điền An : ( nói ) Bạch Thầy , con chưa thọ giới Sa di , con làm sao đủ oai đức để thực hiện điều con tâm nguyện Điền Long : Với Tâm đối đãi con lại vướng kẹt nửa rồi . Một Tu Sỉ và một Ca Sỉ thành lập và điều hành một Cô Nhi Viện , nào khác gì nhau . Con là một Ca Sỉ được nhiều người yêu mến sẽ là một thuận duyên cho con kêu gọi mọi người cùng hướng về làm việc Thiện và bỏ dần điều xấu ác Lệ Phi ( chấp tay thi lể ) Bạch Thầy , trước đây Điền An có nhờ con mua giúp miếng đất ở ngoại thành là để … Điền Long : Điền An nó muốn thành lập một nhà nuôi dạy trẻ em mồ côi , và khuyết tật nên cố đi hát kiếm thật nhiều tiền Lệ Phi : Vậy mà con tưởng Mạnh Đạt : Chị tưởng Điền An lập trại nuôi chó mèo hoang phải không ? Lệ Phi : Điền An nói sinh vật mà người ta gọi là trẻ mồ côi , trẻ đường phố , bụi đời đông hơn chó mèo hoang mà Thắng Xuân :Chị Lệ Phi , Điền nhỏ nhẹ hiền hoà vậy mà khát tiền lắm ! Lệ Phi : Thôi mà hai em , trước đây chị lấy cái Tâm hẹp hòi ích kỷ làm sao Chị hiểu cái Tâm của Điền An ( Nói với Điền An ) Điền An có miếng đất ở ngoại thành rộng 3000m2 đủ cho nhu cầu Điền An xử dụng không Điền An : 3000 m2 . cứ bắt đầu như vậy cũng tạm đủ , Đi hát tích lủy thêm rồi sẽ tính sau . Giá bao nhiêu chị , để em cân đối tài chính . Còn phải xây dựng cơ bản và nhiều chi phí khác ,Số tiền em có hạn ( cười ) Lệ Phi : Không phải mất tiền mua , có một người hiến tặng Điền An : Có một người hiến tặng ? Ai biết kế hoach nầy của em mà hiến tặng ? Lệ Phi : Tôi ! Tôi mua mảnh đất nầy làm của lâu rồi . Nay hiến tặng Điền An gọi là ghóp chút của vo tròn quả Phúc Điền Long : Lành thay , Lành thay ! nhân duyên đã hội đủ , Điền An con hãy về lại cuộc đời , miễn Tâm con luôn hướng về Chánh Pháp Điền An : Con xin vâng lời Thầ trở về Thành Phố Băng Châu : Đa tạ ơn Thầy ( nói với Điền An) Điền An hàng năm Ngoại sẽ cho người chở gạo về Thành Phố cho con nuôi trẻ mồ côi , khuyết tật Điền An : Cám ơn Ngoại Tí : Anh Hai , em mừng quá Na : Anh Hai khi nào anh già rồi mới được đi tu à nghen Điền An : Già thì chết chớ đi tu gì nữa Mạnh Đạt : Trở lại sân khấu chớ Điền An Điền An : Phải đi hát kiếm tiền nuôi các em chứ , ông bà giúp tôi một tay nhe Thắng Xuân : Nhưng tụi nầy là Ca sỉ hạng Ba , cát sê ít ỏi , không giúp được nhiều cho các em thôi Lệ Phi : Có tui đây ! có bà thợ nặn tượng siêu sao đây , để bả lo cho hai người thành …. Mạnh Đạt : Thành cái gì chị ? Lệ Phi : Thành vợ chồng ! chớ muốn thành Sao thì cồ gắng lên ! Chị hổ trợ cho Thắng Xuân: Chị Lệ Phi , bỏ lổi em đã nặng lời xúc phạm chị trước đây nghe Chị Lệ Phi : Các em kể cả Điền An đều là em cũa chị mà Điền Long : A Di Đà Phật Lành thay ! Màn